“Lần này, tôi mời bạn bè giới truyền thông và khán giả đến đây, hy vọng mọi người có thể chứng kiến xem, cậu Nhậm Kiến Tường này cũng là tổng giám đốc tập đoàn kinh doanh, cho rằng sản phẩm tôi làm ra không ra gì, nên muốn mượn cơ hội này mời các vị chứng thực”.
Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lưu Đức Nhân với vẻ khó mà tin nổi.
Nhưng bất kể như thế nào, dẫu sao hai vị chuyên gia này đã bằng lòng chữa bệnh giúp mình, Tiểu Thanh vẫn cố nhẫn nhịn, chẳng qua là hốc mắt hơi đỏ ửng.
Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ thở dài, nhưng không giúp được gì.
Không lâu sau, quá trình điều trị bắt đầu, người ra tay trước là Lưu Đức Nhân.
Ông ta thề thốt với người xem, bảo đảm việc điều trị của bản thân sẽ rất nhanh chóng, không quá một giờ sẽ có thể thấy được hiệu quả.
Trước máy quay, Tiểu Thanh bị buộc phải tháo khẩu trang.
Trong đám người lập tức vang lên tiếng kêu la và nôn mửa.
Từng mảng thịt thối rữa lớn từ chóp mũi lan đến bên tai, cả nửa dưới khuôn mặt giống như bị axit tạt qua ăn mòn vậy.
Nhậm Kiến Tường nhíu mày, trong lòng suy nghĩ phải điều trị như thế nào, nhưng anh phát hiện từ khi bắt đầu đến giờ Lưu Đức Nhân cũng không thèm nhìn anh.
Nhậm Kiến Tường trơ mắt nhìn ông ta thoa mặt nạ mà ông ta điều chế lên trên mặt Tiểu Thanh, sau đó vô cùng tự tin tuyên bố mười lăm phút sau tháo mặt nạ xuống, một giờ sau thịt thối rữa sẽ giảm bớt.
Lập tức, Nhậm Kiến Tường đứng ngồi không yên, dựa vào y thuật của anh, vừa nhìn cái mặt nạ kia đã nhận thấy, thật ra là mặt nạ cấp nước thông thường.
Mấy thứ đang đắp ở phía trên, một lớp thảo dược đen nhánh nhìn thấy được, trên thực tế không giúp được gì đối với mặt của Tiểu Thanh.
"Đáng chết! Đây không phải là hại con gái nhà người ta sao?", Nhậm Kiến Tường nhỏ giọng nói.
Nhưng dáng vẻ nóng nảy thế này của anh ấy qua máy quay của truyền thông lại bị mô tả thành: bởi vì lo lắng Lưu Đức Nhân trị khỏi cho bệnh nhân trước, cho nên mới sốt sắng như vậy.
Nhậm Kiến Tường thật sự muốn cho những người này một cái tát.
Anh cũng không ngồi yên tiếp được, mà đứng phắt dậy đi tới, vén mặt nạ đang đắp trên mặt Tiểu Thanh ra, vứt xuống đất.
“Cậu làm gì vậy?”
Lưu Đức Nhân lớn tiếng chất vấn.
“Ông làm như vậy sẽ hại cô ấy, mặt cô ấy hoàn toàn không thích hợp sử dụng thứ đồ có tính kích thích thế này!”, Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời, Tiểu Thanh liền thét lên một tiếng chói tai dữ dội.
Tất cả mọi người ở đó đều bị một tiếng thét chói tai làm cho sợ hãi, quay đầu lại nhìn Tiểu Thanh.
Hai tay Tiểu Thanh ôm mặt, đột nhiên ngã nhào từ trên giường xuống đất, kêu lên đau đớn thảm thiết.
"Mặt của tôi đau quá, đau như sắp rách ra rồi, cứu tôi với!"