Nhậm Kiến Tường đang cân nhắc lại thì nhìn thấy Long Thiên Ngạo nháy mắt với anh, bất chợt liền hiểu ra.
"Mặc dù cơ thể của ông đã được chữa khỏi, nhưng vẫn còn gốc bệnh, vậy nên không được làm gì quá sức, vẫn phải chịu khó dưỡng sức!"
Quả nhiên, Long Hạo Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Hừ, sức khỏe của tôi ra sao, bản thân tôi là người rõ nhất, dựa vào đâu mà hai người quyết định thay tôi chứ!"
Nghe vậy, sắc mặt của Long Thiên Ngạo hơi khó coi.
Nhậm Kiến Tường lên tiếng giảng hòa, cũng coi như nói thay Long Thiên Ngạo: "Nguyên soái Long, ông nói ông sẽ tự chịu trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, nhưng ông đã từng nghĩ, giờ còn có biết bao thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, năng động, nhanh nhẹn hơn ông chưa? Nếu vẫn còn cần một người già, tóc bạc phơ lại như ông ra chiến trường thì cho dù có hy sinh nơi chiến trường thì tin này mọi người biết được cũng không hay".
Long Hạo Nhiên hoàn toàn im lặng.
Nếu Hoa Quốc cần người già tóc bạc phơ như Long Hạo Nhiên lên chiến trường thì không biết là đau thương hay vinh hạnh nữa.
"Bỏ đi, tôi nói không nổi đám thanh niên các cậu, lần này tôi đến đây là có chuyện muốn thương lượng với cậu".
Long Hạo Nhiên khua tay, tạm gác lại ý nghĩ muốn ra trận.
"Tôi đã xem qua mỹ phẩm của tập đoàn các cậu đang kinh doanh thì thấy hiệu quả rất tốt, cũng nghe nói rằng cậu rất am hiểu y thuật, không biết là cậu có thể giúp tôi điều chế ra một loại thuốc giúp vết thương mau lành được không?"
Đây không phải lần đầu tiên Long Hạo Nhiên đưa ra ý tưởng này, chẳng qua vì bị cho là ý nghĩ viển vông nên trước giờ vẫn chỉ nằm im ở viện nghiên cứu.
Nhậm Kiến Tường nghĩ kỹ hơn thì thấy chuyện này có thể làm được, nhưng cũng không thể nói bừa được.
"Thực ra cách mà ông nói trong lịch sử cũng đã từng có, nhưng bài thuốc gia truyền của kem dưỡng này đã thất lạc, tôi phải nghiên cứu điều chế lại".
Nhậm Kiến Tường thở dài rồi nói.
Long Hạo Nhiên cũng không cố miễn cưỡng nữa, dù gì ông ta cũng bị từ chối nhiều lần quá rồi, mãi mới tìm được cách này nên đương nhiên sẽ không ép.
"Vậy ký môt thỏa thuận trước đi, điều kiện sẽ không nghiêm khắc quá, chỉ mong cậu có thể tận tâm với chuyện này vì nó rất quan trọng với tôi".
Long Hạo Nhiên ngước đầu nhìn Nhậm Kiến Tường đầy hy vọng.
Nhậm Kiến Tường cũng khó lòng từ chối đành phải đồng ý nhận lời.
Ký thỏa thuận xong, Nhậm Kiến Tường dặn dò thêm vài câu để Long Hạo Nhiên nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.
"Anh đồng ý với ông ta thật à? Mặc dù loại thuốc đó dễ điều chế nhưng nếu được thì sẽ rất khó làm ra số lượng lớn, vẫn là một vấn đề nan giải".
Trên đường đi, Tu cằn nhằn khó chịu.
Thực ra trong lòng Nhậm Kiến Tường cũng có chút căng thẳng, nhưng gặp thử thách thì ắt sẽ có động lực.
Hơn nữa, anh cũng từng đọc được cách điều chế viên thuốc tương tự trong một cuốn sách cổ, dựa và quy mô của tập đoàn thương mại hiện giờ, nếu điều chế ra được thì sẽ rất được ưa chuộng.
Suy cho cùng, vẫn phải thử.
Nhưng sau khi về đến công ty, anh ngay lập tức bị Trương Thiên Thu kéo đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!