"Tôi có đồng ý đâu!", Diệp Tri Thu chơi đểu.
Nhậm Kiến Tường cũng chẳng thèm quan tâm, quay sang nói với hội phó Trần: "Hội phó Trần, Diệp Tri Thu là người như thế nào chắc ông cũng thấy rồi đấy! Sau này đứng có dễ dàng đề bạt người ta đấy!"
Hội phó Trần nhìn Diệp Tri Thu với ánh mắt phức tạp rồi gật đầu.
Diệp Tri Thu lúng túng, muốn tới cầu xin hội phó Trần.
Hội phó Trần cũng chẳng thèm quan tâm tới hắn, ông ta đi thẳng vào phòng bệnh.
Diệp Tri Thu định tính sổ với Nhậm Kiến Tường thì anh đã đi xa rồi.
Tần Vũ đưa Ngô Tuấn và Nhậm Kiến Tường về, không kìm được mà khen Nhậm Kiến Tường vài câu.
"Này, phải nói thật hôm nay cậu ngầu lắm đấy! Tên kia mặt xanh như tàu lá luôn!"
Nhậm Kiến Tường không trả lời lại.
Một lúc sau Tần Vũ mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh ấy quay lại thì thấy khuôn mặt Nhậm Kiến Tường tái mét.
"Có chuyện gì vậy!"
Ngô Tuấn và Tần Vũ luống cuống, dìu Nhậm Kiến Tường đi.
"Tới… tới nhà họ Vũ! Đừng làm ầm lên!", Nhậm Kiến Tường khẽ nói, sau khi đã dặn dò xong anh liền ngất lịm đi.
"Cái này… sao có chuyện lớn như vậy mà cứ chịu đựng không nói vậy hả?", Tần Vũ và Ngô Tuấn đều ngây người, chân tay luống cuống, đỡ Nhậm Kiến Tường lên xe, nhanh chóng phóng xe đi.
Tới nhà họ Vũ, Tần Vũ vội vàng gọi Vũ Hàn Thảo ra.
Vũ Hàn Thảo đã ngủ rồi nhưng nghe thấy Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện liền mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra.
"Có chuyện gì vậy?", khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Hàn Thảo vô cùng hoang mang: "Sao lại ra nông nỗi này? Mau đưa anh ấy vào phòng tôi đi, càng ít người nhìn thấy càng tốt!"
Vũ Hàn Thảo sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
“Anh… anh là ai?"