“Bố, con nhớ bố quá đi mất!", Diệp Uyên Thư mừng rỡ lao đến, thú Tụ Linh cũng chạy lon ton ở phía sau.
Mới không gặp một thời gian, thú Tụ Linh đã quen với cuộc sống của thú cưng, không những thế còn biết vẫy đuôi rất thành thục.
"Gấu bông! Đây là thứ con vẫn luôn mong đợi!", Diệp Uyên Thư mừng rỡ, sau đó hôn con gấu một cái.
"Vợ à, còn đây là quà cho em!", Nhậm Kiến Tường lấy hộp trang sức ra, đưa cho Diệp Yến.
Diệp Yến lúng túng lau tay, hệt như sợ tay mình bẩn.
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, mở hộp trang sức ra, bên trong là một sợi dây chuyền màu xanh lam.
"Đây là mẫu mới nhất, anh cũng không rành về trang sức lắm, không biết em có thích không nên bèn mua về!"
Nhậm Kiến Tường càng nói càng nhỏ, dường như có chút tủi thân.
Diệp Yến liền mang sợi dây chuyền qua chỗ anh, bảo anh đeo lên cổ cho cô, vui mừng đến khó tả.
Diệp Yến vốn đã xinh đẹp, mỉm cười lại càng xinh đẹp hơn.
Nhậm Kiến Tường sững người, ánh mắt sáng rực lên, Diệp Yến ngượng ngùng cúi đầu xuống.
“Con còn ở đây mà!", Diệp Yến thì thầm nói.
Lúc này, Nhậm Kiến Tường mới để ý thấy Diệp Uyên Thư đang ở bên cười trộm, anh khẽ ho hắng giọng rồi quay đi.
“Đi thôi, ăn cơm thôi!", Nhậm Kiến Tường dắt vợ đi về phía phòng ăn, nhìn bàn ăn với các món nhiều màu sắc liền khơi dậy vị giác.
Đàn ông mà! Về nhà với vợ con rồi cả nhà quây quần bên nhau mới là cuộc sống mà nhiều người mong đợi!
Chẳng mấy chốc, thời gian hẹn với Trương Thiên Thu đã đến, Tần Vũ đưa Nhậm Kiến Tường về nhà thì thấy Trương Thiên Thu đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
“Ôi, chỉ cần tôi không ở nhà nói chuyện với anh ta thì anh ta sẽ thế này đây, cứ như một kẻ bị bệnh thần kinh!”, Tần Vũ thì thào bên tai Nhậm Kiến Tường.
“Đừng tưởng tôi không nghe thấy anh nói gì!”, Trương Thiên Thu đột nhiên lên tiếng, khiến hai người họ giật mình.
“Anh mới bị bệnh đấy!”, Tần Vũ không nhẫn nhịn được liền mắng nhiếc.
Trương Thiên Thu không để ý đến anh ấy, mà chuyển dời ánh mắt về phía Nhậm Kiến Tường: “Anh nói anh có cách chữa khỏi bệnh cho tôi, bây giờ tôi có đã có đủ thời gian cho anh rồi, anh nghĩ ra cách nào chưa?"
"Vì tin tưởng anh mà tôi đã trì hoãn chương trình livestream một tuần, mất hàng chục triệu tệ, bây giờ trên kênh của tôi, người hâm mộ và các nhà phân phối đều có ý kiến về tôi rồi”.
Trương Thiên Thu phàn nàn.
Nhậm Kiến Tường không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn Trương Thiên Thu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!