Không chỉ vậy, xung quanh vết máu còn mơ hồ xuất hiện mạch lạc màu đen.
“Đây là độc tam bộ hàm tiếu, trong vòng mười phút nhất định sẽ chết. Tất cả mục tiêu trước đây đều đã chết dưới loại độc này”.
Giang Thành cười kinh thường nói.
“Hơn nữa, tao vẫn chưa nghiên cứu ra loại thuốc giải cho loại độc này!”
Sắc mặt Nhậm Kiến Tường trầm xuống: “Mày chỉ có chút bản lĩnh hạ độc thôi sao? Đúng là mất mặt!”
“Tao không ngại thêm cái mạng của mày vào danh sách truy nã của tao đâu. Dù sao cũng sẽ có người trả giá cao hơn để bảo vệ tao, mày cứ chờ chết đi!”
Nói xong, Giang Thành nhìn về phía Vũ Hàn Thảo với ánh mắt xấu xa.
“Em gái này nhìn cũng ngon đấy, xem ra mùi vị cũng không tệ!”
Vũ Hàn Thảo vừa kinh ngạc vừa tức giận, cầm con dao phẫu thuật bên cạnh lên với vẻ cảnh giác.
“Cô hầu hạ ông đây đi, rồi ông đây sẽ cho cô sống, được không?”
Nói xong, Giang Thành chậm rãi đến gần Vũ Hàn Thảo.
Vũ Hàn Thảo xuất thân trong gia đình y thuật, y thật giỏi hơn người, nhưng không thể bằng Nhậm Kiến Tường, khả năng tự vệ của cô ấy hoàn toàn bằng không trước mặt Giang Thành.
Giờ phút này, cô ấy chỉ có cách chờ chết!
“Nhậm... Nhậm Kiến Tường, cứu tôi với!”, Vũ Hàn Thảo cắn môi, sợ hãi nhìn Giang Thành.
Giang Thành càng thêm thích thú: “Cô cứ kêu đi! Con chó mất chỗ dựa đó làm gì còn tâm trí quan tâm đến cô chứ!”
Vừa dứt lời.
Một giây sau, Giang Thành liền cảm thấy sau gáy ớn lạnh, sau đó cơn đau đớn truyền tới.
Nhậm Kiến Tường lặng lẽ đứng đằng sau Giang Thành, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã đưa tay đập mạnh vào gáy Giang Thành.
Giang Thành khó khăn giãy giụa, nhưng quay đầu lại thì nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đang mỉm cười.
“Mày vừa gọi tao là chó mất chỗ dựa à?”
Giọng Nhậm Kiến Tường hạ thấp như đang nói đùa.
Giây tiếp theo, Giang Thành đã bị đè bẹp xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Nhậm Kiến Tường vươn tay nắm lấy vai anh ta, nhẹ nhàng bẻ lên.
Vai phải của Giang Thành đã bị phế bỏ.
“A!”
Giang Thành hét lớn, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, muốn chống cự nhưng vừa cửa động, tay của Nhậm Kiến Tường lại đặt lên vai trái của anh ta.
Lại một cái bẻ nhẹ nhàng nữa.
Cả hai vai đều đã bị Nhậm Kiến Tường phế bỏ.
“Tên khốn, tao phải giết mày!”, Giang Thành nghiến răng, ánh mắt mơ hồ nhìn Nhậm Kiến Tường, nhưng phát hiện đối phương chẳng việc gì cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!