"Ông Ngô, ông sao vậy?”
Ngô Thiên Hựu vội lao vào trong.
Vũ Hàn Thảo khẽ kéo vạt áo của Nhậm Kiến Tường, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Không còn cách nào khác, Nhậm Kiến Tường chỉ đành quay người cùng cô ấy vào trong.
Lúc này, họ mới biết mọi chuyện đã nghiêm trọng tới mức nào.
Ông Ngô liên tục nôn ra máu, trên sàn toàn là vết máu, trông rất đáng sợ.
Không những vậy, mắt ông ta trợn trắng bệch, miệng dính đầy máu, trông hệt như có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy.
Ngô Thiên Hựu lao đến kêu gào: “Bố, bố ơi...”
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn bác sỹ Khương đang hoảng hốt lo sợ, nói: “Chuyện này là sao? Sao đột nhiên lại thành ra như này?”
Bác sỹ Khương đeo khẩu trang, vẻ mặt cũng đượm vẻ đáng tiếc: “Bệnh tình của ông Ngô vốn đã nặng, đúng lúc này lại tái phát, cậu Ngô, cậu chuẩn bị tâm lý đi!”
Ngô Thiên Hựu đau buồn khôn xiết, nhớ lại những lời Nhậm Kiến Tường vừa nói ban nãy, vừa thoáng nhìn thấy bóng dáng của hai người liền lao đến túm cổ áo Nhậm Kiến Tường, trách móc: “Có phải là anh làm không? Có phải anh ôm lòng thù hận hại chết bố tôi không?”
"Cậu Ngô có thể ăn cơm không đúng giờ giấc, nhưng cậu không thể nói năng bừa bãi vậy được! Tôi còn chưa kịp bắt mạch cho ông ấy thì cậu đã đuổi chúng tôi rồi, thời gian ngắn như vậy, tôi có thể làm gì được chứ?”
Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ buông tay, nói xong liền đánh mắt về phía bác sỹ Khương.
Nếu không nhìn nhầm thì vẻ mặt hoang mang trên khuôn mặt vị bác sĩ Khương này đều là giả vờ.
Mục đích thì chắc chắn là để lừa Ngô Thiên Hựu rồi.
Biệt thự nhà họ Ngô bao trùm bởi một màu đau thương, ông Ngô nằm trên giường, đôi bàn tay cứng đờ co quắp lại, cơ thể không ngừng co giật.
Ngô Thiên Hựu lo lắng đi qua đi lại, bác sĩ Khương cũng nhanh chóng cấp cứu cho ông Ngô.
"Nhậm Kiến Tường, anh không định cứu ông Ngô thật sao? Gương Càn Khôn đang trong tay ông ấy, nếu ông ấy chết thật thì Ngô Thiên Hựu sẽ thừa kế gương Càn Khôn, đến lúc đó chỉ dựa vào mối quan hệ giữa hai người thì rất khó đòi lại được".
Thấy Nhậm Kiến Tường không định ra tay giúp đỡ, Vũ Hàn Thảo không nhịn được khẽ nhắc nhở anh một câu.
Nhậm Kiến Tường vốn không định ra tay, nghe Vũ Hàn Thảo nói vậy thở dài một hơi rồi tiến tới đẩy bác sĩ Khương đang giả vờ chữa bệnh cho ông Ngô ra.
Anh biết rõ thực lực của đối phương, bởi vậy ngay từ đầu anh không hề giấu giếm, trong lúc đẩy bác sĩ Khương ra anh có dùng vài phần chân khí, tạo ra một loại cảm giác áp lực.
Không ngoài dự đoán, khuôn mặt bác sĩ Khương tỏ vẻ kinh ngạc nhưng anh ta che giấu rất tốt, không hề để cho người khác nhìn ra điểm bất thường.
"Anh định làm gì với bố tôi vậy hả?", Ngô Thiên Hựu không tin Nhậm Kiến Tường, lập tức muốn ngăn anh lại.