Trong tình hình cấp bách, đạo trưởng Vô Vi cũng liên tục đánh ra vài đòn tấn công, nhưng chưởng pháp đều đánh trúng người con rồng, không có gì xảy ra cả, ngược lại linh lực bị con rồng hút hết.
“Không… kiếm pháp Vô Vi…”, thấy con rồng đó sắp bay đến chỗ mình, đạo trưởng Vô Vi không khỏi cảm thấy hoảng hốt, rút thanh kiếm từ thắt lưng ra chém mạnh về phía con rồng.
“Hả? Linh khí?”, ngay khi thanh kiếm đó vừa rút khỏi, Nhậm Kiến Tường đã ngửi được một luồng khí tức khác thường, thanh kiếm đó hình như không phải là đồ vật bình thường.
Quả nhiên khi thanh kiếm đó chém xuống, con rồng biến mất trong không trung.
Lúc này đạo trưởng Vô Vi mới yên tâm, thở hổn hển, cảnh tượng vừa rồi chắc chắn sẽ khắc sâu vào trí nhớ của ông ta.
“Ha ha ha, thằng nhóc khốn kiếp, đây đã là thực lực mạnh nhất của cậu rồi nhỉ? Tôi nói cho cậu biết tôi vẫn còn giữ tay con át chủ bài, thanh kiếm Vô Vi này là bảo vật lão tổ để lại trước khi quy tiên, bây giờ lấy ra giết cậu cũng là duyên phận của cậu đấy”.
Lúc này đạo trưởng Vô Vi khẽ vuốt ve thanh kiếm Vô Vi rồi nhanh chóng cắm lại vào vỏ kiếm.
Lúc này Nhậm Kiến Tường đã nhìn ra được chút manh mối, trông hình dáng có lẽ thanh kiếm này không phải là linh khí thật mà chỉ là linh khí giả.
Lính khí giả là vài loại vũ khí bình thường, được nuôi dưỡng bằng linh lực qua một trăm năm thậm chí là nhiều hơn, đến khi trong vũ khí đó chứa một ít linh lực.
Còn linh khí lại là vũ khí được hình thành một cách tự nhiên, bên trong có thể tạo ra hệ thống tự tạo linh lực.
Nhậm Kiến Tường cũng đã từng thấy linh khí, trước đó anh cũng có linh khí nhưng đó là linh khí đỉnh cấp, thế nên Nhậm Kiến Tường vừa nhìn đã biết điểm không thích hợp của thanh kiếm Vô Vi này.
Huống gì… hơ hơ…
“Tôi nói này, ông không khống chế được nó nhỉ, một kiếm lúc nãy ông chắc đã bị phản phệ rồi. Tôi nói cho ông biết mặc dù đây không phải là linh khí nhưng cách khống chế cũng không khác linh khí là mấy… haiz, sao lại nói với ông mấy thứ này chứ, đúng là nhớ thời kỳ đó quá”.
Nói rồi Nhậm Kiến Tường lại nhớ đến món linh khí trước kia của mình.
Đạo trưởng Vô Vi nghe Nhậm Kiến Tường nói những thứ bản thân ông ta không hiểu, nhưng ông ta cũng không để tâm, điều ông ta để ý là tên nhóc khốn kiếp này lại nhìn ra mình bị kiếm Vô Vi phản phệ.
Lúc này đạo trưởng Vô Vi cố gắng không tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn cười nói: “Ha ha ha, nực cười, kiếm của lão tổ đã truyền lại cho chưởng môn các đời trước, tại sao tôi lại không thể khống chế, không lãng phí thời gian với cậu nữa, đi chết đi…”
Lúc này ông ta lại rút kiếm Vô Vi ra, nhanh chóng cầm chắc kiếm, miệng lẩm bẩm vài câu, không trung bỗng chốc xuất hiện vô số kiếm khí, khi đạo trưởng vung thanh kiếm trong tay lên, kiếm khí này đều bay về phía Nhậm Kiến Tường.
“Gào!”, Nhậm Kiến Tường bỗng nghe thấy có tiếng của thú Tụ Linh, quay đầu nhìn lại, không biết lại từ lúc nào đã có một thanh kiếm lao về phía thú Tụ Linh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!