Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

 

Lúc này đạo trưởng Vô Vi không hề cảm thấy sợ vì ông ta cũng biết Nhậm Kiến Tường vừa bước vào cảnh giới Trúc Cơ, vẫn chưa hoàn toàn có được tinh túy của cảnh giới Trúc Cơ, nhưng bản thân ông ta đã ở trong cảnh giới này rất nhiều năm rồi, ông ta hiểu rất rõ cảnh giới này chứ không giống một người mới như Nhậm Kiến Tường.  

 

Nhưng đạo trưởng Vô Vi đã sai, trước đó không lâu Nhậm Kiến Tường vẫn chưa bước vào cảnh giới Trúc Cơ thì đã khiến anh Võ ở kỳ Ngưng Đan phải hoảng sợ tháo chạy, huống gì là đạo trưởng Vô Vi cảnh giới Trúc Cơ.  

 

Đã nói là khác nghề như khác núi, thật ra tu hành cũng thế, cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Ngưng Đan là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, cứ như một là núi nhỏ, còn một là ngọn núi lớn, hoàn toàn không thể so bì được, nhưng Nhậm Kiến Tường lại có thể khiến anh Võ ở kỳ Ngưng Đan hoảng sợ tháo chạy.  

 

“Viêm Hoàng Chưởng”, đạo trưởng Vô Vi hét lên, không trung xuất hiện một bàn tay cực lớn, Nhậm Kiến Tường hệt như một con kiến nhỏ bé đứng trước bàn tay này vậy.  

 

“Hừ, chỉ với thứ này mà cũng có thể gọi là Viêm Hoàng Chưởng à? Đúng là nực cười”.  

 

Nhậm Kiến Tường không dừng lại động tác trên tay vẫn tiếp tục nhanh chóng xoay người, nhưng vẫn nở nụ cười chế giễu.  

 

“Có nực cười hay không thì cậu cứ thử rồi sẽ biết, đến…”  

 

Đạo trưởng Vô Vi cũng rất không thoải mái, nhớ đến năm đó có không ít tu võ giả chết dưới chưởng pháp này, dù là cậu cũng phải chết.  

 

Tung ra một đòn có lực cực mạnh, bàn tay lớn đó nhanh chóng đẩy về phía trước.  

 

Nhưng Nhậm Kiến Tường chỉ khẽ cười, động tác tay bỗng ngừng lại, sau đó làm như không có việc gì vung tay lên, một cơn gió mạnh thổi qua.  

 

Cơn gió nổi lên, bàn tay vốn dĩ rắn chắc đó lúc này bỗng chốc lắc lư, rồi dần trở nên trong suốt.  

 

“Cái gì? Viêm Hoàng Chưởng, đến…”, đạo trưởng Vô Vi cũng rất ngạc nhiên, sao chỉ một cái vung tay nhẹ nhàng đã làm Viêm Hoàng Chưởng mà mìnhrèn luyện khá lâu bỗng biến mất, rõ ràng là mình đứng khá xa Nhậm Kiến Tường mà, không thể nào.  

 

Đạo trưởng Vô Vi tiếp tục tung đòn tấn công này ra, từng bàn tay được tung ra từ trong tay đạo trưởng Vô Vi dần lớn hơn, sau đó nhanh chóng lao đến chỗ Nhậm Kiến Tường.  

 

Nhậm Kiến Tường không hề cảm thấy có áp lực, chỉ giơ tay lên.  

 

Nhưng nếu có cường giả ở đây thì sẽ thấy, mỗi lần Nhậm Kiến Tường vung tay lên, trong tay anh đều có một thứ giống hoa văn của rồng dần chuyển động.  

 

“Được rồi, như thế không có ý nghĩa gì cả”, lúc này Nhậm Kiến Tường cũng không còn hứng thú nữa bèn bĩu môi, sau đó hai tay nhanh chóng kết thành ấn, một con rồng ảo ảnh xuất hiện trong không trung.  

 

Chẳng qua con rồng này có màu trắng trong suốt, trông như công lực của Nhậm Kiến Tường vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.  

 

“Hôm nay tôi sẽ cho ông thấy thế nào mới là chưởng pháp thật sự, Long Văn Chưởng…”  

 

Nhậm Kiến Tường hừ một tiếng, nhìn đạo trưởng Vô Vi, sau đó hai tay đẩy về trước, bàn tay anh dịch chuyển, con rồng lượn vòng trên đỉnh đầu Nhậm Kiến Tường cũng di chuyển theo.  

 

“Cái gì? Đây là chưởng pháp gì thế? Không… Viêm Hoàng Chưởng… trên…”  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!