Tiên giới không phải chỗ người tầm thường muốn đến là đến được.
Lúc này, mặt đạo sĩ Vô Vi đỏ bừng, cũng không biết là vì sự thật dối trá bị phanh phui, hay là vì quá đỗi tức giận, nhưng cho dù là vì lý do nào, Nhậm Kiến Tường cũng chẳng thèm quan tâm.
“Tên khốn này, xem ra hôm nay tôi không bẻ gãy cổ cậu thì cậu vẫn không biết trời cao đất dày là gì”, đạo trưởng Vô Vi vung cây phất trần trong tay một cái, dùng linh lực khiến phất trần lao thẳng về phía Nhậm Kiến Tường.
Nếu nhìn luồng linh lực này từ góc độ của Nhậm Kiến Tường, đó hệt như một con dao sắc bén.
Lấy linh lực làm hung khí sao? Xem ra, đạo trưởng Vô Vi này cũng có chút sức mạnh.
Nhậm Kiến Tường không dám coi nhẹ, đang định phản đòn thì chợt nghe thấy tiếng “gừ gừ” từ trên vai của mình, ngay lúc anh đang định quay ra xem chuyện gì thì thất một bóng đen vụt qua, sau đó lại là một bóng đen lướt qua, thú Tụ Linh lại ngồi lên vai anh.
Còn linh lực của đạo trưởng Vô Vi cũng ngay lập tức biến mất, anh quay sang nhìn thú Tụ Linh, miệng nó vẫn tóp tép như vừa ăn phải món ngon nào đó.
Cái gì? Thú Tụ Linh có thể ăn linh lực phản kích đó sao? Nhậm Kiến Tường bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, anh không biết nhiều về thú Tụ Linh nên cũng không ngờ là thú Tụ Linh có sức mạnh lớn như vậy!
“Cái gì?”, lúc này, đạo trưởng Vô Vi cũng vô cùng ngạc nhiên, ban nãy ông ta đã dùng hơn sáu mươi phần trăm công lực, còn thầm nghĩ cũng đủ để trừng trị tên khốn vừa xâm nhập vào cảnh giới Trúc Cơ, nào ngờ, mọi chuyện lại như chưa hề xảy ra.
Lúc này, đaạo trưởng Vô Vi lại tiếp tục xuất chiêu, trong chốc lát, vô số luồng sáng phi thẳng về phía Nhậm Kiến Tường.
Tương tự ban nãy, lại là hai bóng đen vụt qua, mọi chuyện lại như chưa từng xảy ra.
Lúc này, đạo trưởng vô vi mới nhìn kỹ, ban nãy ông ta không hề để ý đến thú Linh Tụ của lão tổ đang ngồi trên vai Nhậm Kiến Tường.
“Mày… rõ ràng mày là thú cưỡi của lão tổ, sao mày dám phản bội lão tổ?”, đạo trưởng Vô Vi chất vấn, nhưng giọng điệu lại không hề kịch liệt như lúc mắng Nhậm Kiến Tường hồi nãy.
Dù gì thú Tụ Linh cũng là thú cưỡi của lão tổ, giờ ông ta còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhỡ may đắc tội với thú Linh Tụ thì khác nào đắc tội với lão tổ đâu chứ.
Nhưng thú Linh Tụ lại không thèm ngó ngàng gì đến ông ta, vẫn ung dung chải vuốt bộ lông của mình.
"Nghiệt súc, nghiệt súc, nay tao phải thay lão tổ dạy cho mày một bài học mới được”, lúc này,đạo trưởng Vô Vi cũng tức điên lên, thu lại phất trần, hai tay đan vào nhau, sau đó, một luồng gió mạnh bắt đầu nổi lên từ trong động.
Nhậm Kiến Tường vẫn chăm chú nhìn thú Tụ Linh xem nó có tiếp tục ăn công lực như hồi nãy không, nhưng lại thấy người nó khẽ run lên.
Cố lên, đồ nhát gan.
Nhậm Kiến Tường trợn tròn mắt, đúng là uổng công anh đã tin tưởng nó.