Càng nghĩ, đạo trưởng Vô Vi càng tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng, quát thẳng về phía Nhậm Kiến Tường: "Khốn kiếp, cậu là ai? Tại sao lại có thể vào được đây? Cậu có biết đây là võ quán Trầm Ngọc của tôi không?"
Khi ấy, đạo trưởng Vô Vi đang ngồi trong võ quán, ngẫm nghĩ về chuyện thăng tiên của ba ngày tới. Bỗng nhiên có mấy đệ tự tới báo cáo với ông ta rằng Tiêu Ứng Hổ đánh người, lại còn xông vào cấm địa.
Nhưng lúc đó, đạo trưởng Vô Vi vẫn không tin, đây là võ quán Trầm Ngọc, vả lại ba ngày nữa, ông ta cũng sắp thăng tiên rồi, giới phàm tục chắc chắn không có người đến làm phiền, người của giới tu hành lại càng không để mắt tới, vậy nên, chắc chắn không phải là nhân vật tai to mặt lớn đến.
Còn về chuyện đi vào cấm địa, chắc chắn không chính xác, cấm địa ấy có cái gì thì ông ta là người biết rõ nhất, đừng nói người thường, đến cả võ giả hạng vàng cũng không giám bước vào.
Không ngờ, Nhậm Kiến Tường lại may mắn tới vậy, dám chạm chân đến cảnh giới tu luyện của ông ta.
"Được thôi, chỉ mượn tạm nơi này của ông chút thôi, cảm ơn ông, bây giờ tôi và linh thú của tôi sẽ đi ngay đây", Nhậm Kiến Tường vẫy tay gọi thú Tụ Linh, nó ngay lập tức nhảy thẳng lên vai anh, sau đó anh chắp tay vái đạo trưởng Vô Vi, định rời đi.
"Sao? Cậu tưởng võ quán Trầm Ngọc của tôi là nơi nào vậy? Hơn nữa, đây là cấm địa ở võ quán của tôi, cậu vào đây bằng cách nào thế? Cậu làm vậy thì võ quán của tôi còn ra thể thống gì nữa chứ?", lúc này, đạo trưởng Vô Vi tức giận vô cùng, quát mắng thẳng mặt Nhậm Kiến Tường.
“Tôi cũng biết tôi làm vậy là không đúng, để tôi nghĩ xem”, Nhậm Kiến Tường gãi đầu, nhẹ giọng nói với đạo trưởng Vô Vi.
Lúc này, đạo trưởng Vô Vi cũng không gì, hậm hực nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, thầm nghĩ bụng rằng, bất kể Nhậm Kiến Tường có lấy lợi ích gì ra để thuyết phục thì ông ta nhất quyết vẫn phải ở lại, nếu ông ta mà chọn rời khỏi đây thì còn mặt mũi nào nữa chứ?
Nhưng nếu thật sự nhận được lợi ích nào thì ông ta sẽ ra tay nhanh hơn, cùng lắm thì bản thân ông ta cũng chỉ chịu thiệt chút ít thôi.
Trong lúc đạo trưởng Vô Vi đang ngẫm nghĩ, Nhậm Kiến Tường bèn nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không tiết lộ chuyện đồ đệ của ông đánh người, rồi chuyện dối trá của ông ra bên ngoài, ba ngày tới ông cứ diễn đi”.
"Khụ khụ khụ ...", đạo sĩ Vô Vi nghe xong những lời Nhậm Kiến Tường nói ngay lập tức cảm thấy khó thở, bắt đầu ho sặc sụa.
Nói cái gì vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!