Nhưng không hề có chút phản ứng nào!
Nhậm Kiến Tường khẽ cười rồi sờ đầu thú Tụ Linh: "Tốt lắm, mày tự đi chơi đi, tao phải tu luyện rồi, lát nữa sẽ đưa mày về nhà!"
Dường như thú Tụ Linh nghe hiểu lời của Nhậm Kiến Tường, nó tự giác đi sang một bên rồi nằm xuống.
Nhậm Kiến Tường lại đưa tay ra chạm vào kết giới rồi vận chuyển pháp quyết.
Ngay sau đó, Nhậm Kiến Tường giống như một đại dương vô tận, còn linh lực trong kết giới giống như nước sông cứ không ngừng đổ vào cơ thể của Nhậm Kiến Tường.
"Tốt lắm…"
Nhậm Kiến Tường mừng rỡ tăng tốc độ vận chuyển, linh lực nhanh chóng biến mất.
"Grào grào…"
Trong lúc Nhậm Kiến Tường đang hăng say hấp thụ linh lực thì thú Tụ Linh đột nhiên đứng dậy gào thét về phía cửa động.
"Được rồi, biết rồi, mày cứ đi chơi đi!"
Nhậm Kiến Tường nghe hiểu tiếng kêu của thú Tụ Linh.
Đúng như dự đoán, Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời thì có một người đi vào từ cửa động.
Người này có mái tóc bạc trắng, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, ông ta mặc quần áo đạo sĩ, rảo bước về phía Nhậm Kiến Tường.
Đây chắc hẳn là đạo trưởng Vô Vi, sao ông ta lại đến muộn vậy chứ, bây giờ Nhậm Kiến Tường đã hấp thụ toàn bộ linh lực rồi.
"Tên khốn nạn nào đã phá vỡ pháp trận của lão tổ, tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi đấy!"
Sau khi bước vào, đạo trưởng Vô Vi mới thấy một tên nhóc khốn nạn không biết đến từ đâu dám phá hỏng pháp trận của đệ nhất quán chủ võ quán Trầm Ngọc để lại.
"Grào grào…"
Thú Tụ Linh phát hiện ra có điều gì đó không đúng liền đứng dậy gầm gào về phía đạo trưởng Vô Vi.
"Xuỵt…"
Nhậm Kiến Tường quay đầu lại ra hiệu im lặng cho thú Tụ Linh sau đó cũng ra hiệu im lặng cho đạo trưởng Vô Vi.
Đạo trưởng Vô Vi không hiểu kiểu gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!