Hiện tại trong đầu Nhậm Kiến Tường vô cùng trống rỗng, anh vẫn không hiểu ra vài vấn đề nhưng cũng may là mấy vấn đề này không quan trọng.
"Này, nhóc con, xem ra cần có sự trợ giúp của mày rồi!"
Nhậm Kiến Tường khẽ nói với thú Tụ Linh.
Nhưng thú Tụ Linh vẫn không hề có phản ứng gì, chỉ cuộn tròn người lại nằm một góc.
"Tao nói cho mày biết, tổ tông của mày mà biết mày dốc sức giúp đỡ tao thì chắc chắn là chúng sẽ vui mừng lắm đấy…"
Nhậm Kiến Tường không dám dùng bạo lực, nhỡ thú Tụ Linh chết rồi, trong thời gian ngắn anh không thể ra khỏi đây được, như vậy thì con đường tu luyện của anh bao giờ mới bắt đầu được.
Nhậm Kiến Tường bước nhẹ nhàng tới chỗ thú Tụ Linh, thú Tụ Linh vẫn không hề phản ứng.
Lần này Nhậm Kiến Tường hơi kinh ngạc.
Theo lý mà nói, loại linh thú này phải rất mẫn cảm với sự dao động của linh lực, hơn nữa bản tính của chúng rất nhát, anh đến lại gần như vậy mà không hề nhúc nhích, chẳng lẽ đã chết rồi sao?
Nhậm Kiến Tường đưa tay ra khẽ vuốt ve cơ thể thú Tụ Linh.
Khi anh anh vừa chạm vào cơ thể thú Tụ Linh, anh cảm nhận rõ thú Tụ Linh đột nhiên run rẩy.
"Chuyện gì vậy?"
Nhậm Kiến Tường vội vàng ôm lấy thú Tụ Linh.
Lúc này anh mới thấy đôi mắt thú Tụ Linh giàn giụa nước mắt.
Hơn nữa anh nhìn ra trong đôi mắt nó giống như nhìn thấy mấy con thú Tụ Linh ngày trước đã cầu xin anh nhận chúng làm vật cưỡi vậy.
"Wao, đây là… thức tỉnh huyết mạch sao?"
Nhậm Kiến Tường chớp mắt, anh thực sự không rõ tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, thực sự không ngờ, anh chỉ vuốt ve như vậy thôi mà khiến thú Tụ Linh thức tỉnh huyết mạch rồi sao?
Lúc này thú Tụ Linh nhảy xuống dưới từ trên tay Nhậm Kiến Tường, cọ cọ vào người Nhậm Kiến Tường giống như muốn đáp lại câu hỏi của Nhậm Kiến Tường.
Cơ thể thú Tụ Linh đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím, Nhậm Kiến Tường biết loại ánh sáng này, đây là khí chất cao quý của chủng tộc thú Tụ Linh.
Anh nhặt được một con thú Tụ Linh Vương trên trái đất rồi sao?
Nhậm Kiến Tường thật sự không tin nổi.