"Sao thú Tụ Linh lại giống con chó thế này, thú Tụ Linh đâu phải có hình dạng này đâu!"
Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm một mình.
Trước đây anh cũng từng gặp thú Tụ Linh rồi, chỉ là chưa bao giờ gặp thú Tụ Linh có hình dáng như con chó.
"Grào grào…"
Thú Tụ Linh thấy anh gọi là chó liền cúi người xuống, giơ móng vuốt hung hăng cào trên mặt đất, há to miệng ra để lộ hàm răng màu lam nhạt, hơn nữa trên hàm răng còn lưu chuyển khí tức của linh lực nữa.
"Ái chà, còn tức giận cơ đấy?"
Thấy bộ dạng như vậy của thú Tụ Linh, Nhậm Kiến Tường không khỏi bật cười.
"Nhóc con, tao nói cho mày biết, năm đó bên cạnh tao cũng có thú Tụ Linh đấy, chúng còn cầu xin tao thu nhận chúng làm vật cưỡi kìa, mày chắc vẫn chưa trưởng thành phải không?"
Thấy Nhậm Kiến Tường cười nhạo nó, lần này thú Tụ Linh thật sự nổi giận rồi, nó mở miệng ra gào thét về phía Nhậm Kiến Tường.
Đột nhiên một luồng khí xanh phun ra.
"Ghê, bây giờ ông đây không giống ngày xưa đâu đấy!"
Nhậm Kiến Tường giật mình vội vàng nhảy lên phía trên sơn động, tránh sự tấn công của luồng khí.
"Ấy, nhóc con, năm đó tổ tiên của mày còn phải cầu xin tao thu nhận làm vật cưỡi tao còn không nhận đấy, nhưng bây giờ tao lại muốn mày làm vật cưỡi của tao…"
Giọng nói của Nhậm Kiến Tường giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Thú Tụ Linh giống như chưa nghe thấy gì, trực tiếp bổ nhào vào người Nhậm Kiến Tường.
"Mày càng làm vậy nhìn càng giống chó đấy!"
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, nhảy từ phía trên động xuống rồi tiện chân đá vào người thú Tụ Linh đang nhảy trên không trung.
Thú Tụ Linh ngã lăn xuống đất.
Bây giờ nó đã hiểu ra người đàn ông trước mặt này không dễ chọc vào, nó cúi đầu hằm hằm nhìn Nhậm Kiến Tường, nghiến hai hàm răng vào nhau.
Nhậm Kiến Tường lẳng lặng nhìn thú Tụ Linh.
Trong lòng anh nghĩ: "Hôm nay nhất định phải thu phục được thú Tụ Linh, có thú Tụ Linh rồi tu vi của mình sẽ tăng cao vèo vèo, đừng nói là cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới cao hơn cũng có thể đạt được một cách dễ dàng!"
Giống như nhìn thấy được bản thân ở tương lai, Nhậm Kiến Tường không khỏi cười ngây ngô.
Nhưng đúng lúc này, thú Tụ Linh bỗng ngẩng đầu lên, trên chóp mũi của nó bỗng nhiên sinh ra một pháp trận.
Hơn nữa pháp trận chuyển động nhanh chóng, càng ngày càng to.
Thấy pháp trận trước mặt, Nhậm Kiến Tường không khỏi mỉm cười, anh nhìn thẳng vào thú Tụ Linh rồi nói: "Sao mày lại biết pháp trận này? Đây chỉ là loại trận pháp hạ đẳng thôi, mày đi theo tao, sau này tao sẽ dạy cho mày nhiều trận pháp lợi hại hơn".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!