"Mày vẫn muốn tính sổ với tao sao?”
Lúc này, Tiêu Ứng Hổ đã mấy hết lòng hiếu thắng, quỳ xuống đất liên tục van xin.
Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn nhau, hình tượng đạo trưởng trong lòng bọn họ chỉ trong chốc lát đã bị người khác giễu cợt, họ không thể tin được sự thật này.
Một số người còn quỳ xuống trước Nhậm Kiến Tường, tung hô anh là thần tiên giáng trần.
“Nhớ cho kỹ, từ nay về sau đừng đến làm phiền tôi, nếu không anh cứ coi chừng mạng của anh đấy!”
Ở phía bên kia, Chu Dương co dúm người lại, run sợ Nhậm Kiến Tường sẽ tìm hắn tính sổ.
Nhậm Kiến Tường chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi lập tức rời đi, với loại người như Chu Dương, anh không thèm ra tay.
“Đâu đúng là thần tiên rồi! Nếu không thì sao có thể đánh thắng được đạo trưởng Tiêu chứ!”
"Tiêu Ứng Hổ thường ngày hung hãn là thế, hôm nay cũng xem như là ác giả ác báo”.
Trong số đó, có cả những người bình thường hay bị Tiêu Ứng Hổ chèn ép, bắt nạt, hôm nay cuối cùng cũng dám lên tiếng.
Nhậm Kiến Tường chỉ xuất vài chiêu đã khiến đám người khâm phục, cuối cùng, bọn họ cũng biết, đạo trưởng mà bọn họ vẫn luôn tôn sùng không phải là kẻ mạnh nhất, ít ra, trên thế giới này còn có người trị được người như hắn.
Nhưng Nhậm Kiến Tường không biết được suy nghĩ này của bọn họ.
Cho dù có biết, anh cũng chẳng thèm quan tâm, anh đi thẳng lên đỉnh núi Ngọc Âm, bởi hiện tại, tu luyện thăng cấp mới là mục tiêu quan trọng nhất của anh.
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Nhậm Kiến Tường, có một người chui ra từ đám đông nhổ phì một phát, sau đó biến mất.
Chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, bây giờ Nhậm Kiến Tường đã vào trong một sơn động của núi Ngọc Âm, Nhậm Kiến Tường không ngờ rằng mình lại đi thẳng vào trong này.
Bây giờ đang là buổi trưa, ánh nắng mặt trời rất chói chang, nhưng cũng chẳng chiếu sáng vào động được bao xa.
Lắng tai nghe còn thấy tiếng gào thét nhè nhẹ, nếu là người bình thường thì đã sợ chạy mất dép rồi.
Nhậm Kiến Tường biết linh lực trong sơn động này là nơi có linh lực dồi dào nhất trên núi Ngọc Âm.
Anh không cần biết có nguy hiểm hay không, năm đó anh tung hoành trên tiên giới, chưa có thứ gì là chưa từng thấy cả.
Sau khi Nhậm Kiến Tường bước vào sơn động, ở cửa sơn động lại nhanh chóng có hai người nữa xuất hiện, bọn họ đưa mắt nhìn nhau không giấu nổi nỗi kinh ngạc trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!