Anh thầm nghĩ, nếu Tam Thanh ở tiên giới mà biết bọn họ có hậu duệ như này thì không biết họ sẽ nghĩ gì, liệu có tức hộc máu không nữa!
"Đạo trưởng Tiêu, đừng nương tay với thằng nhóc đó nữa, đánh bại cậu ta đi!”
"Đánh bại cậu ta đi!”
...
Xung quanh bắt đầu rầm rộ tiếng hò reo, hầu hết đều là cổ vũ cho Tiêu Ứng Hổ.
“Tên nhóc này, lần này mày sẽ không còn may mắn nữa đâu!”, Tiêu Ứng Hổ lạnh lùng cười, nói.
Nếu như không đánh bại được Nhậm Kiến Tường, e là đám người này sẽ nghi ngờ bản lĩnh của đám đạo sĩ như Tiêu Ứng Hổ!
Nếu mất đi niềm tin của người dân thì chi tiêu hằng ngày biết lấy đâu ra?
Nếu đã vậy, Tiêu Ứng Hổ không thể nào tiếp tục nương tay được nữa, hắn lấy ra từ trong túi ba lá bùa mạnh nhất của mình.
Ba lá bùa này do sư phụ của hắn đưa cho, trong đó có sức mạnh của lửa, kể cả các võ giả cùng cấp, cũng khó mà thoát khỏi thương tật.
Ba lá bùa lơ lửng trên không, vây quanh Nhậm Kiến Tường, Tiêu Ứng Hổ lẩm bẩm niệm chú.
"Hiện ra!”
Ngay lập tức, ánh lửa bùng lên, mọi người xung quanh đều nhanh chóng lùi về sau, nhiệt độ quá cao, bọn họ không chịu nổi.
"Cậu nhóc này chết chắc rồi, nhưng e là đạo trưởng Tiêu cũng rước họa vào thân rồi, lấy đi mạng người, bề trên chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
"Lo gì chứ, có chuyện gì thì đã có đạo trưởng Vô Vi gánh chịu! Tôi lại nghĩ, cậu nhóc kia đúng là đáng đời, phải chết đi mới đáng, dám vô lễ với đạo trưởng như vậy, vả lại, ai mà dám đánh lại đạo trưởng chứ, cậu không thấy lửa đó nóng như vậy sao? Chỉ có đạo trưởng mới có sức mạnh như vậy”.
...
Tiêu Ứng Hổ cười lớn, thu lại thần chú.
Hắn định lên mặt một phen, nhưng đám lửa vừa dập tắt, Nhậm Kiến Tường vẫn bình an vô sự đứng nguyên chỗ cũ, không hề bị thương.
"Sao... sao có thể như thế được?"
"Đồ của anh, tôi sẽ trả anh ngay bây giờ!"
Nhậm Kiến Tường mở to miệng, phun lửa thẳng về phía Tiêu Ứng Hổ.
Tiêu Ứng Hổ không phản ứng kịp, áo bén lửa, ngọn lửa càng lúc càng lan rộng.