“Bố ơi, con về rồi!"
Nhậm Kiến Tường đang suy nghĩ đăm chiêu thì một giọng nói trẻ con vang lên, anh quay đầu lại thì thấy Diệp Yến đang bế con gái trở về.
"Thư Thư về rồi à, ngoan quá! Bố đang nấu cơm cho hai mẹ con đấy!"
Thấy Nhậm Kiến Tường lấm lem khắp người, Diệp Yến không nhịn được bật cười.
Ba người ăn cơm xong thì màn đêm cũng buông xuống, mặc dù Diệp Yến vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt với Nhậm Kiến Tường nhưng Nhậm Kiến Tường thấy tốt hơn so với lúc đầu nhiều rồi.
Thấy Diệp Yến ngủ say, Nhậm Kiến Tường chợt thấy vài cọng tóc trắng trên đầu vợ mình, trong lòng tự hứa từ nay sẽ không để Diệp Yến phải chịu khổ nữa.
Sáng hôm sau, Diệp Yến đưa con gái đi học, còn Nhậm Kiến Tường thì tới tập đoàn Thiên Vũ.
Tới trước cửa tập đoàn Thiên Vũ thì anh thấy đã thay bảo vệ mới, hai người bảo vệ này thấy có người tới liền vội vàng khom lưng cúi chào.
Chắc chắn bọn họ biết tại sao hai tên bảo vệ trước bị đuổi việc rồi.
"Lại là anh ta kìa! Anh ta đến đây làm gì vậy? Nhìn có vẻ muốn tìm sếp Vũ đó, chẳng lẽ bọn họ là một cặp sao…"
Nhậm Kiến Tường không quan tâm tới những lời bàn tán đằng sau, anh đi thẳng tới văn phòng của Vũ Hàn Thảo, tối qua anh gửi tin nhắn cho Vũ Hàn Thảo nói hôm nay anh sẽ tới.
"Đại ca Nhậm, anh đến rồi".
Hôm nay Vũ Hàn Thảo mặc một bộ váy công sở, phong thái đĩnh đạc, với khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng mịn màng, nhìn cô ấy giống như nữ chính trong phim điện ảnh vậy.
"Cảm ơn cô chuyện hôm qua rất nhiều!"
Nhậm Kiến Tường khẽ cười rồi nói cảm ơn.
"Sau này có cần gì cô cứ đến tìm tôi! Tôi là bạn của cô mà".
"Chỉ là bạn thôi sao?", Vũ Hàn Thảo lẩm bẩm nói.
Cô ấy đã biết chuyện giữa Diệp Yến và Nhậm Kiến Tường, sau khi biết hai người không được êm ấm, trong lòng cô ấy có chút hy vọng, mặc dù hy vọng đó hơi ích kỷ, nhưng Vũ Hàn Thảo không thể ngăn cản được suy nghĩ đó.
"Bệnh tình của ông nội hình như ngày càng nặng hơn rồi, nếu bác sĩ ở Đế Quốc Thiên Minh đến mà không chữa khỏi bệnh cho ông nội thì mình sẽ đến tìm đại ca Nhậm thử xem", Vũ Hàn Thảo thầm nghĩ.
Ông nội Vũ Hàn Thảo là chủ nhân thật sự của tập đoàn Thiên Vũ, nhưng bây giờ ông nội còn đang nằm liệt giường, một đời trí dũng kiệt xuất cũng không thoát khỏi sự hành hạ của bệnh tật.
"Sếp Vũ, Chu Tử Hào nhà họ Chu đang đứng ở bên ngoài muốn gặp sếp", hai người đang nói chuyện thì thư ký của Vũ Hàn Thảo vào báo tin.
"Anh ta đến làm gì, hôm nay tôi có khách hàng quan trọng, không gặp đâu".
Thư ký hơi ngẩn ra, cô ấy biết thừa Nhậm Kiến Tường chẳng phải khách hàng gì cả, chẳng lẽ mấy người ngoài kia nói đúng, sếp Vũ và Nhậm Kiến Tường là kiểu quan hệ đó sao?
"Để hắn vào đi! Nếu tôi đoán không nhầm thì hôm nay hắn đến tìm cô chắc có liên quan đến tôi đấy", Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói, anh thật sự muốn xem xem Chu Tử Hào lại muốn giở trò gì đây.
"Có liên quan đến đại ca Nhậm sao? Nếu đã như vậy thì để anh ta vào đi!", Vũ Hàn Thảo ngờ vực nói với thư ký.
"Vâng!"
Ngay sau đó Chu Tử Hào liền bước vào, lúc nhìn thấy Nhậm Kiến Tường hắn hơi ngây người.
"Chắc chắn là đến cầu xin cô Vũ! Lần trước cô Vũ đồng ý hợp tác với nhà họ Diệp có lẽ là vì không chịu nổi tên Nhậm Kiến Tường không biết xấu hổ này rồi", Chu Tử Hào nghĩ trong đầu.
Chu Tử Hào càng nghĩ càng khẳng định điều đó, nếu không hắn cũng không nghĩ ra Nhậm Kiến Tường dùng cách nào để thuyết phục Vũ Hàn Thảo, chắc chắn là sau khi tình cờ quen biết nhau, Nhậm Kiến Tường mới mặt dày dựa dẫm vào Vũ Hàn Thảo!
Nhưng Chu Tử Hào không biết động não một chút, nếu Vũ Hàn Thảo không muốn qua lại với Nhậm Kiến Tường thì sao anh có thể tự do ra vào tập đoàn Thiên Vũ.
"Sếp Vũ, cô ngày càng xinh đẹp lên đó, được bàn chuyện hợp tác với sếp Vũ đúng là vinh hạnh của nhà họ Chu chúng tôi", Chu Tử Hào nịnh nọt một cách thuần thục.
"Có chuyện gì cứ nói!", Vũ Hàn Thảo biết Chu Tử Hào là kiểu người như thế nào, cô ấy cực kỳ ghét kiểu người như hắn.
Bị cho ăn một quả bơ nhưng Chu Tử Hào không hề tức giận mà tiếp tục nói: "Lần trước sếp Vũ bàn chuyện hợp tác với chúng tôi, chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, lợi nhuận chúng tôi muốn có thể giảm thêm mười phần trăm nữa để bày tỏ thành ý của chúng tôi".
Nghe vậy Vũ Hàn Thảo cũng tỏ vẻ thích thú: "Nói điều kiện của anh đi! Hôm nay anh đến tìm tôi không phải chỉ vì mỗi chuyện này đúng không?"
"Sếp Vũ đúng là rất thông minh! Hôm nay tôi đến đúng là có chuyện muốn nhờ vả, đó chính là mong cô Vũ có thể cắt đứt việc hợp tác với nhà họ Diệp".
Vũ Hàn Thảo nghe vậy cũng có hơi ngạc nhiên, liếc mắt qua nhìn Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh, trong lòng cô ấy cũng đã hiểu ra được phần nào câu chuyện.
"Tại sao vậy?”
Thấy Vũ Hàn Thảo hỏi tại sao, Chu Tử Hào như mở cờ trong bụng, xem ra mọi chuyện không nằm ngoài dự tính của hắn, chỉ là hắn không phát hiện ra giọng nói của Vũ Hàn Thảo càng lúc càng lạnh lùng.
"Vì một số chuyện cá nhân thôi, hơn nữa nhà họ Chu còn lớn mạnh hơn nhà họ Diệp biết bao nhiêu lần nữa! Nhà họ Chu chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ".
"Nếu đã nói như vậy… thì chúng ta không cần phải hợp tác nữa đâu".
"Cái…cái gì?", Chu Tử Hào cảm thấy như mình vừa nghe nhầm.
"Đại ca Nhậm là bạn của tôi, cũng là người của nhà họ Diệp, anh lại đứng trước mặt tôi bảo tôi từ chối hợp tác với nhà họ Diệp, tôi còn chưa hỏi anh có ý gì nữa kìa!"
"Chẳng lẽ anh cho rằng tập đoàn Thiên Vũ không có nhà họ Chu các anh sẽ bị tổn thất lớn sao? Anh đánh giá nhà họ Chu các anh quá cao rồi đó".
"Sếp Vũ, cái này…"
Chu Tử Hào cảm thấy bối rối, tình hình biến đổi quá nhanh, nhà họ Chu của hắn còn phải dựa vào tập đoàn Thiên Vũ để trở thành gia tộc số một thành phố Hoa Tây nữa, nhưng bây giờ chỉ vì hắn nói sai mà hợp tác bị hủy bỏ.
Nhậm Kiến Tường im lặng nhìn, Vũ Hàn Thảo quả quyết từ bỏ nhà họ Chu vì anh, điều này khiến anh hơi bất ngờ.
"Sếp Vũ, cứ coi như tôi nói nhầm đi! Tôi rút lại câu nói vừa rồi nhé, chỉ là việc hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ, cô xem có thể?"
"Hợp đồng còn chưa ký mà! Anh yên tâm đi! Không có nhà họ Chu các anh thì vẫn còn rất nhiều gia tộc khác muốn hợp tác với chúng tôi kìa", Vũ Hàn Thảo nói với giọng đều đều nhưng lại có sức sát thương cực lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!