Hai người đàn ông này đều là bệnh nhân bị bệnh lao phổi, mặc dù bây giờ bệnh lao phổi đã không còn là chứng bệnh nan y gì nữa, thế nhưng đó là sự đột phá của Tây y, với Đông y thì bệnh lao phổi vẫn là một chứng bệnh tương đối nan giải.
“Chuyện này…”
Thấy hai bệnh nhân này bước ra, hội phó Trần và mấy giáo sư y học đều có phần không vui.
Bọn họ không ngờ Chu Phong lại dẫn hai bệnh nhân lao phổi này tới!
Mặc dù đây không phải bệnh nan y gì, thế nhưng tính truyền nhiễm thì vẫn còn, bây giờ nhân viên tập trung kín mít bên trong hội trường nên sẽ rất dễ lây lan với phạm vi lớn. Không ngờ Chu Phong này lại vì thiên vị Huân Nhi mà làm ra chuyện không suy nghĩ gì tới hậu quả như vậy.
Huân Nhi cũng không vui trước cách làm của Chu Phong.
Cô ta muốn thắng, thế nhưng phải thắng một cách quang minh chính đại chứ không phải làm cái trò dối trá như vậy, gia đình cô ta là thế gia Đông y lưu truyền đã lâu, việc chữa trị bệnh lao phổi cũng có kinh nghiệm lên tới cả trăm năm, có thể nói rằng từ nhỏ cô ta đã quá quen với việc chữa trị bệnh lao phổi rồi.
Sau khi hội phó Trần và hai giáo sư thương lượng với nhau thì cho trợ lý tới kho học viện lấy khẩu trang cho mọi người đeo vào.
Sự việc tới bước này rồi thì cũng chỉ còn nước liều ăn nhiều mà thôi, vẫn may hai bệnh nhân này đều đeo khẩu trang nên sẽ giảm bớt tỉ lệ truyền nhiễm, mọi người lại đeo thêm khẩu trang nữa, phun thêm chút khử trùng thì căn bản không có gì quá đáng lo.
Một loạt những công việc này càng khiến cho mọi người đang có mặt trông ngóng nhiều hơn, cho rằng đây là chứng bệnh nan y gì, nhất thời trở nên hết sức nhiệt tình.
“Trận này tôi có thể nhận thua!”
Huân Nhi đi tới trước mặt Nhậm Kiến Tường, trong lòng cô ta rất muốn thắng Nhậm Kiến Tường, thế nhưng cô ta không muốn chiến thắng bằng phương thức này.
“Không cần, cứ thế này đi, tranh thủ thời gian!”
Nhậm Kiến Tường nói với vẻ chẳng chút bận tâm, người tới càng đông hơn, anh không muốn thể hiện nhiều quá trước mặt người khác.
“Nếu như anh đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không nhường nữa”.
Thấy Nhậm Kiến Tường tỏ ra chẳng hề bận tâm, Huân Nhi cũng không đề cập tới việc nhượng bộ nữa.
Hai người lần lượt bước tới trước mặt bệnh nhân của mình, tình trạng bệnh tình của hai người đó cũng ngang ngửa nhau, mắc bệnh khoảng nửa năm, đã điều trị ước chừng ba tháng.
Một trong số những đặc điểm của bệnh lao phổi chính là hụt hơi, dễ mất sức.
Huân Nhi thông qua bắt mạch biết được mức độ bệnh tình của bệnh nhân.
“Ho ra máu có nghiêm trọng không? Tình trạng ho ra máu như thế nào?”
Huân Nhi bắt đầu hỏi, mạch đập cũng chỉ biểu lộ được tình trạng tổng thể mà thôi.
“Ho rất thường xuyên, ho ra máu cũng không quá nghiêm trọng”.
“Được, tôi biết rồi”.
Huân Nhi lại hỏi thêm một số tình trạng khác, sau khi có nắm bắt được đại khái về bệnh tình của bệnh nhân, cô ta đã có tính toán sẵn trong đầu, quyết định dùng đơn thuốc cắt theo thang để tiến hành trị bệnh.
Đơn thuốc này nhà cô ta đã tổng kết hoàn thiện gần một trăm năm, mặc dù không thể mang tới hiệu quả nhanh chóng, thế nhưng lại có thể bổ sung nguyên khí trong khoảng thời gian ngắn, cải thiện rất nhiều tình trạng của bệnh nhân.
Một bên khác.
Nhậm Kiến Tường lại chỉ tiến lên trước bắt mạch cho bệnh nhân.
Hơn nữa, động tác tay bắt mạch của anh thoạt nhìn cũng chẳng chính quy chút nào, có điều xét theo thói quen cá nhân thì cũng chẳng có gì hết.
Có điều, khiến cho người ta thấy lạ là sau khi Nhậm Kiến Tường bắt mạch xong lại không có bất cứ động tác gì, anh chỉ ngồi như thế, không hề cử động, giống như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Mãi tới khi nên phía Huân Nhi đun xong thuốc mang lên cho bệnh nhân uống thì Diệp Viên Viên mới vội vàng trở về từ bên ngoài, trong tay đang cầm một cái túi vải.
Mọi người đều đang hiếu kỳ, rốt cuộc trong cái túi màu đen này có thứ gì?
Dưới sự chú ý của mọi người, Nhậm Kiến Tường từ từ mở túi vải ra, chỉ thấy bên trong là một cây kim dài!
Đây là kim bạc dùng để châm cứu, lẽ nào ban nãy Nhậm Kiến Tường bảo Diệp Viên Viên ra ngoài đi lấy cây kim này?
Thế nhưng rõ ràng hội trường cũng có kim bạc, tại sao vẫn phải đặc biệt chạy một chuyến?
Sao mọi người có thể biết được tính đặc thù của cây kim bạc này!
Cây kim bạc này là do Nhậm Kiến Tường đặc biệt tôi luyện ra vào thời gian rảnh, kim bạc bình thường khó có thể tiếp nhận được sự thâm nhập của linh khí, vậy nên Nhậm Kiến Tường đã chế tạo ra một cây châm bạc để dùng bất cứ lúc nào cần tới.
Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường bảo người đàn ông đó nằm trên bàn và cởi bỏ áo mặc trên người, có thể nhìn ra được bệnh tình của người đàn ông này cũng coi như tương đối nghiêm trọng, cơ thể gầy yếu, xương sườn nhô ra.
Hội phó Trần thấy vậy thì trong lòng kích động không thôi, Thiên Tinh Thất Châm, lẽ nào lại có thể được chứng kiến Thiên Tinh Thất Châm hay sao?
Hội phó Trần quan sát nhất cử nhất động của Nhậm Kiến Tường với vẻ hết sức mong đợi, lo sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết gì.
Nhậm Kiến Tường thong dong lấy một cây kim dài ra rồi cắm nhẹ xuống.
Lần này, anh phải thật sự thể hiện Thiên Tinh Thất Châm một lần, lấy linh lực làm sức hút thu nạp tinh lực bắc đẩu, loại bỏ triệt để chứng bệnh bên trong cơ thể.
Nếu như không nhìn nhầm, người đàn ông này không chỉ mắc bệnh lao phổi mà ở giữa lá phổi còn có một khối u ác tính, điều này khiến cho ông ta không thể hô hấp dễ dàng, hụt hơi còn dẫn đến tình trạng cung cấp máu bị thiếu hụt.
Đây đã không còn là chứng bệnh mà Đông y truyền thống có thể điều trị được, buộc phải thông qua một số biện pháp đặc thù, giống như Thiên Tinh Thất Châm phiên bản củng cố này.
Mũi kim vừa cắm xuống đã nhắm thẳng vào yếu huyệt tâm mạch, nếu như có thể nhìn thấy tình trạng bên trong cơ thể thì mọi người sẽ phát hiện ra cây kim này đâm xuống rất sâu, sâu thêm chút nữa là có thể đâm xuyên tâm mạch.
Lại một cây kim nữa châm xuống, Nhậm Kiến Tường liên tục châm xuống sáu cây kim, mỗi cây kim đều đâm vào yếu huyệt tâm mạch, chạm vào mạch máu.
Bảy cây kim được châm xuống, chỉ thấy Nhậm Kiến Tường khẽ đẩy, bảy cây kim này đột nhiên tự động rung lên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
“Chiên Châm!”
Hội phó Trần kích động nhìn cây kim đang rung lên.
Trong hội trường cũng có những người thông hiểu bắt đầu phổ cập kiến thức.
“Chiên Châm là cảnh giới mà mỗi một đại sư châm cứu Đông y đều đeo đuổi, kim châm không cần gió mà tự lay động, đây là kỹ nghệ chỉ xuất hiện bên trong sách cổ, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến, chuyến đi này đúng là xứng đáng”.
“Anh ta đã đạt tới cảnh giới này rồi sao?”
Huân Nhi lẩm bẩm nói, cô ta không ngờ Nhậm Kiến Tường đã đạt tới cảnh giới bị phán định là đã thất truyền, thậm chí có người còn từng nói Chiên Châm chẳng qua chỉ là một cách nói khoa trương, không một ai có thể làm được…
Thế nhưng không ngờ bọn họ lại có thể nhìn thấy được Chiên Châm tại hội trường ngày hôm nay, lại còn là từ một thanh niên trẻ tuổi chưa trải sự đời.
Chu Phong ngẩn ra, hắn không ngờ Nhậm Kiến Tường lại thật sự lợi hại tới thế, không, hắn không tin, hắn không tin Nhậm Kiến Tường còn trẻ tuổi như vậy mà có thể có y thuật vượt xa cả hội phó Trần.
“Chiên Châm thì làm sao, chữa khỏi được bệnh mới là bản lĩnh thật sự, đừng tới lúc đó lại ngớ ra chỉ là cái mã mà thôi”, Chu Phong nhẹ giọng lên tiếng.
Lời này của Chu Phong vừa được thốt ra thì cũng lập tức nhận được sự tán đồng của một số người.
Dẫu sao mọi người đều chưa từng được thấy Chiên Châm, cũng không có thể hiện số liệu lâm sàng, mặc dù ghi chép trong sách cổ nói rằng không có căn bệnh nào tồn tại được tiếp dưới tác động của Chiên Châm, thế nhưng đó cũng chỉ là sách cổ.
“Vậy thì anh nhìn cho kỹ vào nhé!”
Nhậm Kiến Tường còn chẳng buồn liếc nhìn Chu Phong lấy một lần.
Trong mắt anh, Chu Phong chẳng qua chỉ như một tên hề đang làm trò mà thôi. Hôm nay bản thân cũng chẳng phải vì muốn khoe khoang, nếu như đã quyết định cứu người thì nhất định phải lấy chữa trị tận gốc ra làm mục đích chứ không phải là khoe khoang kỹ năng.
“Đi lấy giúp anh một cái chậu qua đây”, Nhậm Kiến Tường quay người lại bảo Diệp Viên Viên giúp mình lấy một cái chậu tới.