Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Hội phó Trần vốn cũng không ưa Chu Phong, mặc dù chàng trai này học hành cũng rất tốt nhưng tính cách lại không ổn lắm, bác sĩ ngoài việc phải có y thuật ra thì còn phải có y đức, chuyện lần trước hội phó Trần đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng hôm nay Chu Phong lại ngang nhiên sỉ nhục Nhậm Kiến Tường, hội phó Trần cũng không nể mặt Chu Phong nữa.

"Thưa thầy, em biết sai rồi, em không nên nói thầy già hồ đồ, mong thầy tha thứ, để em được tiếp tục học ở đây", Chu Phong thấy hội phó Trần dứt khoát như vậy nên hắn chỉ đành cúi đầu nhận lỗi, nhưng trong lòng lại càng thêm thù hận Nhậm Kiến Tường.

"Nếu đã biết lỗi rồi thì ngồi xuống đừng gây sự nữa", hội phó Trần thấy Chu Phong nhận lỗi cũng không truy cứu nữa, dù gì cũng là học trò của mình, đuổi đi trước mặt nhiều người như vậy thì ông ta cũng sẽ mất mặt, hơn nữa nếu Chu Phong thật sự có thể thay đổi thì cũng là một hạt giống tốt, ông ta trách mắng vài câu rồi chuẩn bị lên diễn thuyết.

Sau khi hội phó Trần rời đi, Chu Phong cũng tìm một vị trí ngồi xuống, chỉ là đôi mắt của hắn vô cùng căm hận, trợn trừng lên nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường cũng chẳng quan tâm hắn nữa, chỉ là con kiến nhỏ thôi, khỏi cần phải so đo, hơn nữa ở nơi đông người như thế nào anh cũng không thể phá hoại buổi tọa đàm của hội phó Trần được.

Thấy Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ khinh thường, Chu Phong vô cùng tức giận nhưng hắn cũng rất sợ lời nhắc nhở của thầy, chỉ đành nhẫn nhịn nuốt cơn tức xuống, buổi diễn thuyết cũng bắt đầu rồi, cũng không thể hành động lung tung được, chỉ có thể đợi sau này rồi tính sau.

Buổi diễn thuyết bắt đầu, MC lên sân khấu khai mạc chương trình, sau đó giới thiệu các thành tựu của hội phó Trần và mời hội phó Trần lên sân khấu.

Hội phó Trần bước lên sân khấu, dưới khán đài vang dội tiếng vỗ tay, có thể thấy rằng uy danh của hội phó Trần trong giới Đông y cũng không hề tầm thường.

"Xin chào các bạn đồng nghiệp, các thầy cô, các bạn sinh viên, rất vui mừng khi hôm nay mọi người có thể tham gia buổi diễn thuyết của tôi, hôm nay chúng tôi muốn nói về vấn đề châm cứu…", hội phó Trần chậm rãi nói, hôm nay ông ta định nói về bệnh lý học trong Đông y, nhưng sau khi biết được Nhậm Kiến Tường cũng có mặt ông ta liền đổi thành thuật châm cứu, hôm ở nhà họ Vũ, thuật Thiên Tinh Thất Châm của Nhậm Kiến Tường đã khiến ông ta có ấn tượng sâu sắc, ông ta muốn tìm hiểu sâu hơn nữa về kỹ thuật châm cứu của Nhậm Kiến Tường.

"Hoa Hạ với lịch sử năm nghìn năm đã sản sinh ra rất nhiều thuật châm cứu, đáng tiếc là có rất nhiều kỹ thuật đã bị thất truyền, Quỷ Môn Thập Tam Châm của Biển Thước, thuật châm cứu nội môn của Tôn Tư Mạc, phương pháp châm cứu Bát Cẩm của Hoa Đà đều đã bị thất truyền, nhưng mấy hôm trước tôi lại may mắn được tận mắt nhìn thấy thuật Thiên Tinh Thất Châm cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết, hôm nay người đó cũng có mặt ở đây…", hội phó Trần nói rồi đứng lên, chầm chậm đi xuống khán đài.

Mọi người ở trong hội trường đều ngừng ghi chép, hướng ánh mắt theo bước chân của hội phó Trần, bọn họ muốn xem người mà hội phó Trần muốn nói tới là ai.

Chu Phong chau mày lại, khuôn mặt tức giận, người khác không biết chứ hắn thì biết rõ ràng, người đó chính là Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường xuất hiện ở hàng ghế đầu đã khiến hắn bực bội rồi, bây giờ lại còn phải ngồi nghe người khác tâng bốc Nhậm Kiến Tường, ngọn lửa đố kỵ trong lòng hắn càng cháy hừng hực.

"Anh rể, anh nói thử xem người đó là ai, có phải là một ông già lưng còng râu bạc trắng, bước đi còn chẳng vững không vậy?", Diệp Viên Viên kéo cánh tay Nhậm Kiến Tường rồi tò mò nói, trong suy nghĩ của cô ta, hội phó Trần đã là người đứng đầu giới Đông y, người mà hội phó Trần nói còn lợi hại hơn ông ta là ai vậy nhỉ?

"Râu bạc trắng? Lưng còng?", Nhậm Kiến Tường nghĩ bụng: "Nếu em biết ông già lưng còng râu bạc trắng, bước đi còn chẳng vững kia là anh thì em sẽ cảm thấy thế nào?"

"Anh rể anh nhìn xem, hội phó Trần đi về phía chúng ta kìa, chẳng lẽ vị sư phụ già đấy ở gần chỗ chúng ta?", Diệp Viên Viên nhìn xung quanh nhưng không thấy ông già râu bạc nào cả, cô ta quay lại thì hội phó Trần đã đi đến trước mặt cô ta sau đó nói một câu khiến cô ta sững sờ…

"Cậu Nhậm, cậu có thể lên diễn thuyết về Đông y một chút được không?", hội phó Trần thấp thỏm nói, ông ta không biết mình tự tiện làm như vậy có khiến Nhậm Kiến Tường khó chịu hay không.

"Anh rể?", Diệp Viên Viên ngây người, cô ta không ngờ rằng người mà hội phó Trần nói lại là anh rể của mình, anh rể của mình biết Đông y từ lúc nào vậy.

Đám đông trong hội trường cũng vô cùng kinh hoàng, bọn họ không ngờ rằng người mà hội phó Trần ra sức khen ngợi và tôn sùng lại là một thanh niên không có tiếng tăm gì, đám đông lập tức ồ lên, bàn tán xôn xao.

Nhậm Kiến Tường cũng có chút bực mình, mặc dù hội phó Trần không có ý đồ xấu xa nhưng lại tự làm theo ý mình mà không bàn bạc với anh, bây giờ anh cũng không muốn quá khoe khoang bản thân nên tốt nhất là từ chối thì hơn.

Khi anh đang định lên tiếng từ chối thì Diệp Viên Viên đột nhiên cất giọng.

"Anh rể tôi đồng ý", nói rồi Diệp Viên Viên cố gắng đẩy Nhậm Kiến Tường lên, gian xảo nhìn anh, một người bình thường như Diệp Viên Viên không thể nào đẩy được Nhậm Kiến Tường nhưng Nhậm Kiến Tường không có thói quen phòng bị với người thân nên cô ta đẩy một cái anh liền đứng dậy.

"Được rồi, tôi đồng ý…", mọi việc đã đến nước này Nhậm Kiến Tường cũng bất đắc dĩ, anh lườm Diệp Viên Viên một cái, Diệp Viên Viên cũng chẳng sợ mà còn làm mặt quỷ trêu đùa với anh.

"Tiếp theo cậu Nhậm sẽ diễn thuyết cho chúng ta nghe về cách nhìn của cậu ấy đối với Đông y", hội phó Trần mời Nhậm Kiến Tường lên sân khấu rồi ra hiệu cho Nhậm Kiến Tường ngồi vào vị trí của mình.

"Hội phó Trần, chúng tôi muốn biết cậu Nhậm có thành tựu gì để có thể diễn thuyết cho chúng tôi nghe về Đông y, trong giới Đông y tuổi càng cao y thuật càng uyên thâm, chàng trai này còn khá trẻ tuổi, cậu ấy có thể giỏi hơn tôi được bao nhiêu? Chẳng lẽ chỉ dựa vào Thiên Tinh Thất Châm bị thất truyền đó sao?", chưa đợi Nhậm Kiến Tường kịp lên tiếng, dưới khán đài đã có người đứng lên phản đối, dù sao thì ai cũng không chịu nghe người nhỏ tuổi hơn mình diễn thuyết mà.

"Đúng đấy hội phó Trần, chỉ mỗi một thuật châm cứu thì có thể nói lên điều gì?"

"Ông nói y thuật của cậu ta giỏi nhưng mọi người đều chưa từng nhìn qua, sao có thể để cậu ta tùy tiện lên sân khấu được?"

"Có phải để đánh bóng tên tuổi không…"



Có người phản đối lập tức cả hội trường xôn xao, tỏ ý nghi ngờ Nhậm Kiến Tường, nghĩ anh bỏ tiền ra để hội phó Trần tâng bốc mình, nếu không thì một người trẻ như vậy làm sao có tư cách diễn thuyết trước mặt mọi người, tại sao mọi người đều tầm tuổi như nhau mà lại phải ngồi nghe người nhỏ tuổi hơn mình giảng như học sinh.

Mọi người trong hội trường đều chống đối lại Nhậm Kiến Tường, trong lòng Chu Phong cười khẩy: "Này thì khoe khoang, lần này thì mất chém gió, xem anh giải quyết thế nào, anh chỉ lừa được lão thầy già kia thôi, tôi không tin anh có thể lừa nhiều người như thế này".

"Thưa thầy em cũng không phục".

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!