Kẻ ngốc cũng biết Hồ Dạ Hoa đang cố ý làm Nhậm Kiến Tường khó xử, Diệp Viên Viên kéo tay Nhậm Kiến Tường định rời đi.
"Chúng ta đi, nếu như cậu ta không có vé thì hai chúng ta không xem nữa".
Thấy Diệp Viên Viên định đi, Hồ Dạ Hoa chợt biến sắc, lập tức kéo hai người lại rồi nói: "Cậu xem! Mình lại tìm thấy vé rồi, cậu xem có hay không!"
"Hồ Dạ Hoa! Nếu cậu còn coi mình là bạn thì đừng có làm mấy trò vớ vẩn đó nữa".
Hồ Dạ Hoa cười ngượng, hắn đưa một tấm vé cho Diệp Viên Viên, lúc đưa vé cho Nhậm Kiến Tường hắn khẽ nói bên tai anh: "Nếu anh có bản lĩnh thì đừng làm thằng vô dụng bám váy phụ nữ".
Nhậm Kiến Tường trả vé lại cho hắn rồi nói với Diệp Viên Viên: "Em đi với bọn họ trước đi, anh đi tìm hội phó Trần lấy hai tấm vé cho em".
"Ha ha! Tôi không nghe nhầm đấy chứ! Anh đi tìm hội phó Trần đòi vé sao? Đừng tưởng lúc chiều anh được khen vài câu mà ông ấy nể mặt anh".
Tên này đúng là ngớ ngẩn mà! Làm màu ghê thế! Anh mà lấy được vé từ chỗ hội phó Trần thì tôi chạy quanh bệnh viện một vòng".
Câu nói của Tranh Tử làm mọi người bật cười, Lộ Tây tỏ vẻ ít nói cũng cười theo, mở to đôi mắt tò mò nhìn Nhậm Kiến Tường xem anh định xử lý như thế nào.
"Nhậm Kiến Tường!", Diệp Viên Viên cũng cảm thấy anh đang quá đà, đi tìm hội phó Trần đòi vé đúng là chuyện hoang đường.
"Không sao! Lát nữa anh sẽ quay lại", Nhậm Kiến Tường nói xong cũng không lằng nhằng thêm, bước thẳng ra bên ngoài.
"Viên Viên, bạn của cậu không chạy mất đấy chứ! Chắc tự ái quá nhưng ngại nói ra nên tìm cớ chạy trốn chứ gì!"
"Các cậu im miệng đi!"
Diệp Viên Viên đang rất bực bội, cô ta hám lợi, muốn tham gia buổi tọa đàm của hội phó Trần cùng với anh rể, nhưng không ngờ mọi việc lại thành ra thế này, anh rể cũng tức quá bỏ đi rồi.
"Tôi muốn tìm hội phó Trần!", Nhậm Kiến Tường tới chỗ hậu đài nói với bảo vệ ngoài cửa.
"Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?"
"Chưa!"
"Rất xin lỗi anh! Nếu như không có hẹn trước thì không thể vào".
Nhậm Kiến Tường đã nghĩ tới việc xông thẳng vào đó rồi, nhưng đúng lúc này lại có một cô gái đẹp bước tới trước mặt anh hỏi: "Anh có quen hội phó Trần sao?"
Cô gái vừa nói có dáng người thon thả, Nhậm Kiến Tường nghe vậy liền gật đầu.
"Tôi tìm ông ấy có chút việc".
"Bây giờ tôi sẽ đi hỏi thầy tôi".
"Cô cứ bảo tôi là người thanh niên sáng nay ông ấy gặp là ông ấy sẽ biết".
Cô gái có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, cô ta theo thầy bao nhiêu năm rồi mà chưa từng gặp người thanh niên có ánh mắt sâu sắc này bao giờ.
Vào trong phòng, thấy hội phó Trần đang chỉnh sửa lại tài liệu, Huân Nhi lên tiếng: "Thưa thầy! Bên ngoài có một người thanh niên muốn gặp thầy! Anh ta nói sáng nay mới gặp thầy".
Hội phó Trần nghe vậy liền đứng dậy hỏi: "Thanh niên đó ăn mặc thế nào".
"Áo sơ mi trắng…"
Cô gái chưa kịp nói xong thì hội phó Trần đã nhanh chóng bước ra cửa.
Cô gái vô cùng tò mò, lâu lắm rồi cô ta chưa thấy thầy vội vàng như vậy.
"Không ngờ là tiền bối đến thật, không đón tiếp từ xa, xin tiền bối hãy thứ tội", hội phó Trần bước ra cúi người trước mặt Nhậm Kiến Tường.
Cô gái chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào kinh hoàng như thế này, thầy giáo của mình lại đi cúi đầu chào như một người thanh niên..
"Tôi tới đây tìm ông cũng không có việc gì khác, tôi đưa em gái tới tham gia buổi diễn thuyết của ông, nhưng suýt nữa không được vào vì chuyện vé vào cửa, uy quyền của hội phó Trần đúng là lớn thật đấy!"
Trong giới y thuật người nào nhiều thành tựu người đó dẫn đầu, hơn nữa y thuật của Nhậm Kiến Tường cũng đã đạt tới mức đỉnh cao của thế giới, chỉ là anh khiêm tốn mà thôi.
"Ông già này hồ đồ quá! Rốt cuộc là ai, đuổi việc ngay cho tôi".
"Không cần phải vậy đâu, ông cho tôi hai tấm vé là được!"
Hội phó Trần vội vàng gật đầu đồng ý, rồi nói với cô gái đứng phía sau: "Huân Nhi, em đưa hai tấm vé hàng đầu cho vị tiền bối này".
"Vâng!", trước mặt thầy, cô ta không dám gây sự, chỉ ngoan ngoãn gật đầu làm theo.
"Tiền bối, tất cả những công việc khác cậu có thể nói với học trò của tôi, con bé sẽ giúp cậu, tôi phải đi chuẩn bị cho buổi diễn thuyết một chút, không làm phiền cậu nữa".
Lấy được vé xong, Nhậm Kiến Tường gật đầu rồi khua tay: "Đi đi!"
Sau khi hội phó Trần rời đi, cô gái tên Huân Nhi không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường.
"Mặt tôi có hoa sao?"
"Rốt cuộc anh là ai?"
"Anh có biết thầy tôi là người cao ngạo như thế nào không, đến cả hội trưởng thầy còn chẳng quan tâm, thầy còn cho rằng y thuật của thầy còn vượt qua cả hội trưởng".
"Vậy mà thầy lại gọi anh là tiền bối? Anh chỉ là một tên nhóc hơn hai mươi tuổi đầu, chẳng lẽ y thuật của anh lại hơn cả thầy tôi sao? Không thể nào".
Nhậm Kiến Tường cạn lời, bị một cô gái mười mấy tuổi gọi là tên nhóc, đúng là không mấy thoải mái.
"Cô nhóc! Đừng nói nữa, cô quên lời thầy cô vừa nói à".
Huân Nhi cắn răng nhưng không dám cãi lời thầy, chỉ đành đưa Nhậm Kiến Tường đến vị trí ngồi.
Thỉnh thoảng cô ta lại liếc nhìn Nhậm Kiến Tường một lúc, cô ta thực sự vô cùng tò mò, người khiến thầy cô ta gọi là tiền bối phải là thiên tài ưu tú mới đúng chứ.
Tới hội trường, càng lúc càng đông người hơn, buổi diễn thuyết cũng sắp bắt đầu rồi.
"Đợi một chút, tôi phải đi đón một người bạn".
Huân Nhi gật đầu rồi đi sau anh.
…
"Chị Huân Nhi, sao chị lại xuống đây".
Đám Tranh Tử vốn dĩ ngồi hàng cuối cùng, nhưng thị lực của hắn rất tốt, thấy Huân Nhi đi tới chỗ mình, hắn vô cùng kích động.
Hắn may mắn được thấy chị Huân Nhi vài lần, cô gái xinh đẹp như vậy hắn cũng bị mê hoặc, nhưng chỉ là nhìn trên tivi, chưa bao giờ thấy ngoài đời, cho nên bây giờ hắn vô cùng kích động.
"Mời anh đi bên này", Huân Nhi không đáp lại mà cúi người nói.
"Nhậm Kiến Tường! Sao anh lại ở đây, lại còn quen biết chị Huân Nhi nữa".
Tranh Tử cảm thấy hoang mang, sao tên vô dụng này lại đi cùng với nữ thần của mình vậy.
Mấy người xung quanh Tranh Tử bây giờ mới phản ứng kịp, Diệp Viên Viên vội vàng lên tiếng: "Nhậm Kiến Tường, anh đi đâu vậy".
"Anh đến đón em lên phía trước ngồi, anh có vé rồi", Nhậm Kiến Tường giơ hai tấm vé lên khoe.
Tiểu Thuận trừng mắt lên nhìn: "Đó là vé hàng ghế đầu đấy, sao lại thế chứ?"
Hồ Dạ Hoa cũng nhìn chữ số viết trên tấm vé, số chín và số mười, là vị trí hàng ghế đầu dành cho khách quý, sao Nhậm Kiến Tường lại có nó được.
"Thưa anh, tôi đã đưa anh tới chỗ ngồi rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành xong".