"Võ giả", Nhậm Kiến Tường mỉm cười rồi gật đầu nói: "Coi như vậy đi!"
"Đại ca, anh nhận tôi làm học trò đi! Sau này cả võ quán Thiên Đạo này đều là của anh hết".
…
Nhậm Kiến Tường đã có một người học trò rồi, Tô Chiến còn đang tê liệt một chỗ kìa! Anh làm gì còn tâm trạng mà nhận thêm một học trò nữa, nói một cách thâm thúy hơn thì thêm một người học trò sẽ thêm nhiều chuyện phiền phức khác.
Trần Hổ tỏ vẻ buồn bã, ông ta quỳ luôn xuống đất, tên Mặt Sẹo thấy đại ca của mình quỳ xuống nên cũng quỳ theo.
"Ông làm cái gì đấy?", Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói: "Ông xúi giục đàn em làm ăn ngang ngược, kết bè kết phái, thu phí bao kê, những điều này phải tính như thế nào?"
"Tôi không thể nhận người như ông làm học trò được", anh cảm thấy cho dù ở tiên giới hay trên trái đất, làm người ít nhất phải có nhâm phẩm tốt, không được bắt nạt kẻ yếu, đây mới là điểm mấu chốt.
Trần Hổ hoảng hốt: "Sao lại như thế? Từ trước đến giờ tôi không hề bắt đàn em của tôi làm vậy!"
"Hừ! Thế hai tên tóc vàng kia là như thế nào?"
Lần này đến lượt tên Mặt Sẹo nhăn nhó khổ sở: "Đại ca! Hai tên tóc vàng kia nói anh bắt nạt chúng nên em mới ra mặt, em không biết bọn chúng đi thu phí bảo kê".
"Tôi đã nói với cậu rồi, phải tìm hiểu cho kỹ thái độ của chúng rồi mới được nhận làm đàn em mà cậu không nghe", Trần Hổ hơi tức giận khẽ thở dài, có lẽ ông ta cũng đã đoán được ra nguyên nhân, nếu không phải vì ông ta vội vàng báo thù thì tên Mặt Sẹo cũng sẽ không nhận người dễ dàng như vậy.
Nếu đã nói như vậy thì Nhậm Kiến Tường cũng tin tưởng vài phần, anh thấy Trần Hổ chau mày lại, dáng vẻ khảng khái, không giống như đang nói dối.
"Nói đi! Chuyện là như thế nào?", Nhậm Kiến Tường nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bốn giờ chiều rồi, hai tiếng nữa là anh phải đưa Diệp Viên Viên đi tham gia tọa đàm, vẫn còn một chút thời gian.
Trần Hổ thở dài, chậm rãi nói.
Ông ta vốn là một nhân viên bình thường, bây giờ thì là người luyện võ sống qua ngày, hơn nữa ông ta cũng không phải người có tâm địa gian xảo nên càng khó sống trong giới này hơn.
Một công việc bình thường, dậy sớm luyện võ, cũng gọi là đủ sống qua ngày, nhưng ông trời lại bất công, con trai của ông ta chẳng may bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi một triệu tiền chuộc.
Vợ Trần Hổ cũng có chút tiền, hai người không còn cách khác, bán hết gia sản gom được một triệu đến điểm hẹn bọn bắt cóc nói, cuối cùng thì tiền đưa cho người ta rồi nhưng con trai vẫn bị giết.
Vợ Trần Hổ đổ bệnh nằm viện, vì quá đau buồn nên cuối cùng cũng ra đi, Trần Hổ tuyệt vọng mở một võ quán nhỏ, bên ngoài thì là tìm học trò, nhưng mục đích bên trong thì là tập hợp thế lực cho riêng mình, tìm hung thủ đã giết hại con trai của mình.
"Tìm được hung thủ chưa?"
Hai mắt Trần Hổ trợn trừng: "Tìm được rồi, nói ra thì đúng là oan gia ngõ hẹp, chính là Tiêu Tiền quán chủ của võ quán Địa Thừa, tôi cũng vô tình nghe được từ một người bạn trong giới, tên Tiêu Tiền này trước đây đã từng làm bắt cóc, sau khi tôi xác nhận lại thì đã chắc chắn được việc hắn chính là hung thủ giết con trai tôi".
"Lúc biết sự thật, tôi gần như phát điên, hắn hại tôi tan cửa nát nhà, bây giờ lại quang minh chính đại mở võ quán, tôi muốn đi tố cáo hắn nhưng bạn tôi nói, tôi không có chứng cứ thì không thể làm gì được".
"Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi chỉ đành tự tập hợp người lại, dùng cách của chính mình để giải quyết".
Nhậm Kiến Tường thấy Trần Hổ vô cùng tức giận, không hề giống giả vờ, chậm rãi hỏi: "Ông chắc chắn hắn chính là hung thủ bắt cóc con trai ông chứ?"
"Mặc dù tên Tiêu Tiền này bây giờ đã là quán chủ của võ quán Địa Thừa nhưng vẫn không sửa được thói cũ, lần trước võ quán làm ăn thất bát, hắn lại bắt cóc một đứa bé, nhưng tôi không biết hang ổ cụ thể của hắn ở đâu?"
"Một tên đàn em của tôi theo dõi hắn tận mắt nhìn thấy, cuối cùng lại bị người ta hãm hại".
Mỗi lần Trần Hổ nói tới việc này đều vô cùng tức giận.
Nhậm Kiến Tường gật đầu: "Hôm nay tôi còn vài việc bận, ngày mai tôi sẽ tới gặp ông, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng ông xem có phải thật hay không, nếu là thật tôi nhất định sẽ ra tay".
Trần Hổ vui mừng nói: "Cảm ơn anh! Có anh ra tay thì tất cả mọi chuyện sẽ suôn sẽ thôi".
"Ừm!"
Trần Hổ tiễn Nhậm Kiến Tường ra cửa, rất nhiều đàn em cũng đi theo, một mình Nhậm Kiến Tường đi trước, cảnh tượng này đúng là oai hùng.
"Cái gì! Người kia thật sự vẫn bình an vô sự ra về được sao?", người ở quán trà nhìn thấy cảnh này đều ngây người, nghênh ngang bước vào mà vẫn có thể yên ổn ra về, không hề bị thương.
"Đâu chỉ bình an vô sự ra về, anh không nhìn thấy quán chủ của võ quán Thiên Đạo cũng có mặt à? Ông ta còn đi sau người thanh niên đó".
"Đừng nói nữa! Tiền cược của mấy người tôi thu trước nhé!", ông thầy bói cười lớn rồi nói, xem ra thuật xem tướng của tổ tiên cũng có ích đấy.
"Xì! Cũng có bao nhiêu tiền đâu, ông cầm lấy đi! Nhìn xem ông đắc ý chưa kìa".
Ông thấy bói dường như không nghe thấy gì, tự lấy tiền nhét vào trong túi.
"Người này đúng là tài giỏi! Trẻ vậy mà rất có bản lĩnh! Thôi không phải nhìn làm gì, chúng ta chẳng là cái thá gì so với người ta đâu, nói cách khác là cuộc sống của người đó với chúng ta không cùng một thế giới".
Ông thầy bói dọn dẹp hành lý của mình, bỏ lại một câu nói lạ lùng rồi rời đi, chỉ còn lại đám người ngồi trong quán trà càng thêm tò mò về thân phận của Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường rời khỏi võ quán Thiên Đạo xong liền gọi cho Diệp Viên Viên, gặp lại mấy người bạn của cô ta một lần nữa, lần này Hồ Dạ Hoa không khách sáo như lần trước nữa, có lẽ là vì thái độ của Diệp Viên Viên đối với hai người hoàn toàn khác nhau, cũng có thể vì Nhậm Kiến Tường làm hắn mất mặt, lúc gặp lại nhau, ánh mắt hắn như muốn nuốt chửng anh vậy, Tiểu Thuận và Tranh Tử cũng căm hận nhìn anh.
Cô Lộ Tây kia cũng nhìn anh với ánh mắt hơi kỳ lạ.
"Chúng ta đi thôi!"
Đến đại sảnh của bệnh viện nhân dân Hoa Tây, bên trong rất đông, dùng từ biển người cũng không thể lột tả được.
"Dừng lại! Mọi người có vé vào cửa không?"
Bảo vệ ở cửa chặn bọn họ lại, nhân vật lớn như hội phó Trần, vé vào cửa phải ba mươi nghìn một vé, nếu không phải Hồ Dạ Hoa mua sớm thì hắn cũng không mua nổi.
"Hồ Dạ Hoa, cậu đưa vé cho anh ta đi!"
Diệp Viên Viên gọi anh rể cùng đến đây là vì Hồ Dạ Hoa nói thừa hai tấm vé.
Hồ Dạ Hoa móc năm tấm vé từ trong túi ra đưa cho bảo vệ.
"Năm tấm? Nhưng mà anh đi sáu người mà".
Tiếp theo là màn biểu diễn của Hồ Dạ Hoa, hắn hốt hoảng lục túi áo nhưng vẫn không thể tìm ra tấm vé thứ sáu.
"Anh trai, xin lỗi, tôi không tìm thấy một tấm vé nữa".
"Hồ Dạ Hoa, không phải anh cầm hết vé đi rồi sao, sao lại chỉ không thấy một tấm?", Diệp Viên Viên chau mày nói.
"Viên Viên, mình cũng không biết, chỉ mất một tấm vé, chúng ta đều rất muốn đi xem tọa đàm của hội phó Trần, chắc phải để bạn cậu chịu thiệt một chút, dù gì thì anh ta cũng không hiểu gì về y thuật".