Chương 96: Chiến!
Vạch lùm cây che mắt cuối cùng ra, một căn nhà gỗ nhỏ xuất hiện trước mặt.
Xoẹt!
Ngay tức khắc, mười mấy khẩu súng giơ lên cao, họng súng lạnh lẽo nhắm vào các bộ phận trên người Hạng Tư Thành, chỉ cần ra lệnh một tiếng, cơ thể anh sẽ bị bắn thủng lỗ chỗ.
Hạng Tư Thành chẳng hề sợ hãi, anh lạnh lùng nhìn bọn chúng: “Hắc Quỷ đâu?”
Một người đàn ông da đen cao chừng hai mét cười lạnh một tiếng, giữ nguyên tư thế cầm súng ấy rồi bước lên trước, cúi đầu nói bằng tiếng Hoa không mấy lưu loát: “Mày chính là thằng thiếu soái mà Hắc Quỷ khắc ghi đấy hả?”
“Chỉ là một con khỉ da vàng còm nhom thôi mà?”
“Ha ha…”
Câu nói của hắn ta khiến những người khác cười rố lên. Hạng Tư Thành hơi ngẩng đầu lên, tuy rằng anh không nói gì, nhưng trong mắt lại chứa đựng sự ngông nghênh và khí phách, như thể người da đen trước mặt chỉ là con kiến hôi với anh, chẳng đáng là gì cả.
Ánh mắt của anh khiến người da đen cảm thấy khó chịu. Hắn vác súng lên lưng, miệt thị nói: “Khỉ da vàng, nếu không phải Hắc Quỷ điểm mặt chỉ tên nói là muốn gặp mày thì bây giờ tao chỉ cần dùng một tay thôi cũng có thể bóp nát đầu mày”.
Vừa nói, hắn vừa giơ bàn tay như cái quạt mo của mình ra, như thể đang khiêu khích: “Bây giờ hãy xòe tay ra, tao phải xem mày có mang thứ gì tới không”.
Dứt lời, không đợi Hạng Tư Thành đáp lại, hắn đã vươn tay ra định lục soát người anh, nhưng còn chưa chạm vào thì ánh mắt của Hạng Tư Thành bỗng trở nên lạnh lẽo, anh nhanh chóng ra tay.
“A!”
Người đàn ông da đen hét lên thảm thiết, ngón tay của Hạng Tư Thành cứ như gọng kìm, kẹp chặt lấy lòng bàn tay hắn, lạnh lùng nói: “Đừng chạm cái bàn tay bẩn thỉu của mày vào người tao, nếu không, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”
“Khỉ da vàng! Bỏ tay ra cho tao!”
Người đàn ông bị Hạng Tư Thành chọc giận, cánh tay còn lại nắm chặt lại, vạng thẳng vào đầu Hạng Tư Thành.
Trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên sát ý, hai ngón tay kẹp lại, như một con rắn thọc ra với một góc độ khéo léo. Rắc một tiếng, cánh tay của người đàn ông da đen bị anh giật xuống.
Còn chưa kịp hét lên thì Hạng Tư Thành đã lùi lại, xoay người đá ngang một cái. Người đàn ông kia không kịp đề phòng, quỳ phịch xuống mặt đất. Đùi phải của Hạng Tư Thành vòng qua cổ hắn, đè mạnh xuống phía dưới.
Khuôn mặt của người đàn ông da đen đỏ bừng, gân xanh phồng lên, hơi thở trở nên dồn dập.
“Dừng lại!”
Thấy đồng đội của mình bị khống chế, những người còn lại vội vàng chĩa súng vào Hạng Tư Thành.
Một tên trông có vẻ giống thủ lĩnh trong số đó quát lớn: “Tao lệnh cho mày, lập tức thả cậu ấy ra!”
Người đàn ông da đen cố gắng muốn đẩy chân của Hạng Tư Thành ra, đồng thời vẫn hống hách kêu gào: “Khỉ… Khỉ da vàng, mày có dám giết tao không?! Mày có dám không?!”
Hạng Tư Thành hơi cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Giết mày chỉ như giết một con chó mà thôi!”
Dứt lời, anh bỗng dồn lực vào chân. Rắc một tiếng, nụ cười trên mặt người đàn ông da đen vẫn còn đó, nhưng hắn không còn thở nữa rồi.
“Chết tiệt! Mày không nghe thấy mệnh lệnh của tao sao?!”
Tên thủ lĩnh gào lên, cầm súng xông về phía Hạng Tư Thành.
Đôi mắt Hạng Tư Thành lóe lên, thời khắc tên đó sắp tới gần mình, anh đột nhiên ra tay, túm lấy họng súng của hắn. Là một lính đánh thuê có kinh nghiệm lâu năm, phản ứng của tên thủ lĩnh cực kỳ nhanh chóng, hắn lập tức bóp cò. Nhưng hắn nhanh thì Hạng Tư Thành còn nhanh lên, anh hất thân súng lên, đạn bắn thẳng lên trời. Tên thủ lĩnh còn chưa kịp bắn phát thứ hai thì năm ngón tay của Hạng Tư Thành đã quặp lại, cầm chặt lấy cổ tay đang cầm súng của hắn. Tên thủ lĩnh ăn đau, khẩu súng rơi xuống đất. Sau đó Hạng Tư Thành lật tay lại, vòng ra phía sau hắn, bóp chặt cổ hắn rồi nói bằng giọng âm trầm: “Đừng nhúc nhích, nếu không, tao sẵn sàng đưa mày đi làm bạn với thằng phế vật vừa rồi!”
Nhanh!
Quá nhanh!
Nhanh đến mức chưa ai kịp phản ứng gì thì thủ lĩnh của mình đã bị Hạng Tư Thành khống chế.
Bốp bốp bốp!
Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên, không biết Hắc Quỷ đã xuất hiện ngoài căn nhà từ khi nào. Gã nhìn Hạng Tư Thành, giọng nói khàn khàn mang theo sự tán thưởng: “Tao còn tưởng có vợ đẹp con khôn rồi thì thiếu soái Hạng sẽ sống một cuộc sống của người bình thường, không ngờ võ nghệ của mày còn tiến bộ hơn ba năm trước nữa”.
“Hắc Quỷ!”
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng Hạng Tư Thành có thể khẳng định đó chính là kẻ may mắn sống sót sau khi rơi xuống vực sâu - Hắc Quỷ.
“Dùng mạng của hắn để đổi vợ con tao!”
“Kẻ thù của mày là tao, tao đã tới đây rồi, mày thích gì tao cũng sẽ chiều!”
“Thiếu soái Hạng, mày cho rằng tao là kẻ ngu sao?”
“Nơi này là địa bàn của mày, tao thả hai cái bùa bình an ấy đi, khác nào để mặc mày làm thịt?”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: “Vậy mày cũng không cần mạng của thằng này sao?”
Vừa nói, anh vừa dồn lực vào tay, trên cổ tên thủ lĩnh lập tức xuất hiện một vệt máu. Hắn sợ đến mức hét ầm lên: “Không! Hắc Quỷ! Đồng ý hắn đi, tôi không muốn chết!”
Ai ngờ Hắc Quỷ lại nở nụ cười đầy khinh thường: “Hắn có chết hay không thì liên quan gì đến tao?”
Nghe vậy, thủ lĩnh trợn to đôi mắt: “Hắc Quỷ! Cậu có ý gì thế hả? Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn sao? Cậu đừng quên, lúc trước tôi không thu nhận cậu thì e rằng bây giờ cậu đã chết rồi!”
Hắc Quỷ cười khẩy: “Bạn? Mày đang nói đùa với tao sao?”
“Nếu khi ấy tao không dùng tất cả tài sản trên người ra trao đổi thì liệu mày có tốt bụng cứu tao không?”
“Johns, mày quên mấy năm qua mày đã kiếm chác được bao nhiêu từ tao rồi hả?”
Johns cắn chặt hàm răng: “Hắc Quỷ! Mày phải biết ở đây đều là người của tao! Nếu tao có mệnh hệ gì thì không cần bọn họ ra tay, đám cấp dưới này của tao đủ để xé xác mày ra rồi!”
Dứt lời, mười mấy người đàn ông đô con xung quanh lập tức thay đổi hướng súng, nhắm thẳng vào Hắc Quỷ.
Hạng Tư Thành nhếch môi cười: “Xem ra mày gặp rắc rối rồi nhỉ?”
Thế nhưng Hắc Quỷ lại xòe tay ra như chẳng mấy bận tâm: “Một lũ rác rưởi mà thôi, không thể coi là rắc rối được”.
“Hắc Quỷ!”
Johns gầm lên: “Mày tưởng tao không dám làm gì mày thật sao?”
“Ồn ào quá!”
Hắc Quỷ ngoáy lỗ tai, đột nhiên, một khẩu súng nhỏ xuất hiện trong tay gã, gã giơ tay lên bắn.
Pằng!
Johns nhìn lỗ máu trước ngực với vẻ mặt khó tin, hắn vươn tay ra: “Mày… Mày…”
Sau đó, hắn ngoẹo đầu sang một bên, hơi thở tắt ngấm.
“Hắn giết thủ lĩnh rồi!”
“Giết hắn báo thù cho thủ lĩnh!”
Mười mấy người nổi giận gầm lên, chuẩn bị xả súng về phía Hắc Quỷ. Nhưng Hắc Quỷ không hề sợ hãi, gã nở nụ cười âm trầm: “Chúng mày tôn kính thủ lĩnh của chúng mày như thế thì xuống dưới đó làm bạn với hắn đi!”
Không biết từ lúc nào, trong tay Hắc Quỷ xuất hiện một chiếc điều khiển từ xa, gã khẽ ấn một cái.
Bùm bùm bùm!
Như những quả pháo hoa phát sáng, những người ở đây nổ banh xác, máu văng tứ tung thành từng chùm.
Nhìn những mảnh chân tay cụt ở xung quanh, hơi lạnh trong mắt Hạng Tư Thành càng rõ rệt hơn: “Ngay cả người phe mình cũng không buông tha sao?”
“Người phe mình? Không không không, chúng không xứng!”
“Bọn chúng chỉ là lũ súc vật bị tao điều khiển, giá trị duy nhất là giúp tao gặp được mày, chỉ thế mà thôi”.
Dứt lời, trên người gã dâng lên sát khí sâu đậm: “Hạng Tư Thành, ba năm qua tao nhớ mày lắm đấy, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này của tao, tao lại hận đến mức muốn lột da róc xương mày!”
Nói xong, gã đột nhiên vén tấm vải màu đen trên mặt lên. Đó là một khuôn mặt như thế nào đây? Vết sẹo chằng chịt, như những khe rãnh hằn vào làn da, khiến cả khuôn mặt trông chẳng khác nào ma quỷ.
“Ba năm trước, tao may mắn không chết, nhưng khắp người lại bị những viên đá sắc nhọn cứa ra vô số vết thương, tất cả đều do mày mà ra”.
Đôi mắt của Hắc Quỷ đỏ ngầu: “Món nợ máu của tám mươi mốt đồng đội, khuôn mặt bị hủy hoại này của tao, vốn dĩ tổ chức lính đánh thuê Hắc Quỷ phải có một tương lai huy hoàng!”