Chương 85: Đánh hổ!
Hơn nữa, cái bụng của con hổ này xẹp lép, nhìn Hạng Tư Thành như nhìn con mồi. Cái miệng của nó há to ra, chất nhầy chảy xuống. Nó không biết thân phận của người đối diện tôn quý đến mức nào, nó chỉ biết là nó đã đói bụng ba ngày rồi, phải xé xác con người đang đứng trước mặt ra để lấp đầy bụng mình.
Cuộc chiến giữa người và hổ, căng thẳng đến cùng cực.
Thế cục trên võ đài trở nên khó đoán. Nếu là đánh với người, bọn họ tin chắc rằng Hạng Tư Thành sẽ thắng, nhưng đối mặt với một con mãnh hổ, hơn nữa còn là một con hổ đói, cho dù Hạng Tư Thành có đánh đấm giỏi đến mấy thì bọn họ vẫn lo lắng không thôi. Nhưng bọn họ không lo Hạng Tư Thành sẽ bị ăn thịt, chỉ lo là Hạng Tư Thành có giết được con hổ này trước thời gian hay không. Phải biết rằng đây mới là kẻ khiêu chiến thứ chín mà thôi, thứ mười sẽ là cái gì đây?
Hạng Tư Thành bình tĩnh trở lại sau sự ngạc nhiên. Nói thật, lúc mới nhìn thấy con hổ này, anh cũng hơi sửng sốt, nhưng chỉ chớp mắt đã điều chỉnh được trạng thái. Đối mặt với ánh mắt gầm gừ của hổ dữ, Hạng Tư Thành cũng nghiêm túc hơn. Được đó, thế này mới thú vị hơn một chút chứ, nếu mày coi nó là phương án dự phòng của mày thì e rằng mày sẽ phải thất vọng thôi.
Người và hổ giằng co một lúc, có thể là bởi vì quá đói, mãnh hổ gầm lên một tiếng, thân thể hơi trùng xuống, hai chi sau bất chợt dùng lực, nhào về phía Hạng Tư Thành.
Ánh mắt của Hạng Tư Thành tập trung lại. Anh không hề hoảng hốt, mũi chân bật mạnh vào mặt đất, thân thể bay ra phía sau. Anh vừa rời khỏi vị trí đó thì thân thể to lớn của mãnh hổ cũng hạ xuống. Mãnh hổ cuồng nộ, gầm lên một tiếng, như đang tức giận vì thức ăn thoát khỏi móng vuốt của mình. Nó không hề dừng lại, lại lao tới một lần nữa. Hạng Tư Thành không chọi cứng với nó, anh chỉ dùng khinh công chạy trốn. Cứ thế, người chạy hổ đuổi, chẳng mấy chốc đã được mấy chục lần. Sau một lần vồ hụt, mãnh hổ không xông tới nữa, Hạng Tư Thành hơi dừng lại, cũng không tiếp tục né tránh, ngược lại còn bật người lên. Bị đuổi lâu như thế, đến lúc đánh trả rồi.
Sự công kích bất ngờ của Hạng Tư Thành khiến mãnh hổ hơi sững sờ, nhưng bản tính hung tàn lập tức khiến nó nổi giận. Thức ăn mà dám phản kháng, rõ ràng là đang khiêu khích chúa tể của các loài thú! Mãnh hổ lại dồn lực vọt lên, cặp móng vuốt lấp lóe tia sáng lạnh. Tất cả mọi người nín thở nhìn lên không trung. Ánh mắt sắc nhọn của Hạng Tư Thành bỗng ngưng tụ lại, chân phải xoay tròn, đột nhiên đá thẳng vào đầu hổ ngay khi móng vuốt của nó chỉ cách anh một ngón tay. Rầm một tiếng, móng vuốt lướt qua mặt nạ của Hạng Tư Thành, mãnh hổ đổ rầm xuống mặt đất. Cú đá kịch liệt vừa rồi của anh khiến đầu óc của mãnh hổ quay cuồng, nhưng cũng khơi dậy bản tính hung tàn của nó. Nó ngẩng đầu lên, bò dậy và phát ra tiếng gầm thét còn đanh tai hơn vừa rồi. Trong lúc nó định tìm kiếm mục tiêu thì bỗng cảm thấy thân mình trở nên nặng nề, trên đầu lại vang lên tiếng xé gió.
Rầm!
Đầu hổ trùng xuống, khuôn mặt của Hạng Tư Thành lạnh lùng tột độ, không mang theo một chút tình cảm nào. Anh cưỡi trên lưng hổ, tay trái túm chặt lấy phần da trên cổ nó, tay phải nắm chặt, lại giáng một cú đấm xuống. Nhưng cú đấm ấy lại khiến mãnh hổ sực hiểu, thì ra “thức ăn” đang cưỡi trên lưng nó!
Mãnh hổ vừa gầm thét vừa chạy lồng lên, nhưng Hạng Tư Thành như dính chặt vào lưng nó, bất kể nó quăng ném thế nào cũng không thể hất được anh ra. Khuôn mặt của Hạng Tư Thành vẫn vô cảm như cũ, chỉ lặp đi lặp lại một động tác.
Giơ tay, nắm tay, giáng xuống thật mạnh.
Một đấm, hai đấm, như thể không biết mệt mỏi. Rốt cuộc, sau những cú đánh liên hoàn, động tác của mãnh hổ ngày một chậm chạp, nhưng những cú đấm của Hạng Tư Thành thì càng lúc càng nặng nề. Tất cả mọi người ở đây im phăng phắc, không ai nói một câu nào, những người ở gần còn nghe thấy tiếng xé gió khi Hạng Tư Thành vung nắm đấm. Không biết đấm bao nhiêu phát, rốt cuộc mãnh hổ cũng gào lên một tiếng rồi nằm rạp xuống mặt đất, không còn sự uy phong như vừa rồi nữa. Lúc này Hạng Tư Thành mới ngừng đấm, anh nhảy xuống người mãnh hổ, đồng thời lấy tư thế của người chiến thắng đi tới trước mặt và nhìn nó. Mãnh hổ cũng ngẩng đầu lên, trong mắt không còn sự hung ác như vừa rồi nữa, chỉ rên rỉ một tiếng, và thậm chí còn lộ ra ánh mắt cầu xin. Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn nó, không hề cảm thấy thương xót. Trước ánh mắt đáng thương của mãnh hổ, anh giơ cao chân phải rồi đá mạnh xuống. Âm thanh rất nhỏ vang lên, đôi mắt của mãnh hổ trở nên đờ đẫn. Nó ngoẹo đầu sang một bên, chết ngay đơ!
Cú đá dùng toàn lực của Hạng Tư Thành đã đá nát xương sọ cứng rắn nhất của mãnh hổ, sức lực khủng khiếp biết chừng nào!
“Chiến thần vô địch! Chiến thần vô địch!”
Thời gian như ngưng đọng lại, nhưng ngay sau đó, những tiếng hô hào bộc phát ra như tiếng sóng gầm thét. Vô số người đứng bật dậy, điên cuồng kêu gào lên. Nhìn Hạng Tư Thành đứng giữa võ dài, trong ánh mắt của bọn họ ngập tràn sự cuồng nhiệt và sùng bái. Giờ phút này, trong mắt bọn họ, Hạng Tư Thành không phải là món đồ chơi để bọn họ vui đùa, mà là một người anh hùng đã đá chết mãnh hổ!
Hạng Tư Thành hơi nghiêng đầu, ánh mắt anh dừng lại ở vị trí khán đài mà Ngụy Lai ngồi. Trong cái nhìn của Ngụy Lai, ánh mắt lạnh lùng ấy của anh chỉ toàn sự mỉa mai, mà giờ khắc này, Ngụy Lai cũng không giữ nổi nụ cười như vừa rồi được nữa, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng. Từ những biểu hiện trước đó, hắn biết là Hạng Tư Thành rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Tay không tấc sắt mà có thể đánh chết một con hổ, tuy rằng là một con hổ đói, nhưng suy cho cùng vẫn là chúa sơn lâm, mà lúc này mới bắt đầu bước sang tiếng thứ ba mà thôi.
Chẳng lẽ phải chịu thua sao?
Suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị hắn bác bỏ. Không! Sao hắn có thể thua được, theo như kế hoạch của hắn, năm người khiêu chiến đầu tiên chỉ là món khai vị cho Hạng Tư Thành, khiến đám người xem vô tri nghĩ Hạng Tư Thành có thực lực để chiến thắng vụ cá cược với tỉ lệ 1:10 này.
Như vậy thì hắn sẽ ẵm trọn số tiền đặt cược, hắn đã làm rất hoàn mỹ, lần này sẽ kiếm được những hai tỷ, bằng ba tháng thu nhập của võ đài rồi.