Chương 84: Kẻ địch bất ngờ
Sắp hết thời gian đặt cược, một bóng người thướt tha bỗng xuất hiện trên sàn, đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: “Tôi muốn đặt cược, các người có nhận không?”
Người trên sàn đặt cược ngẩng đầu lên, khinh thường nói: “Cô đây nói đùa rồi, chúng tôi chuyên nhận đặt cược, vì sao lại không nhận?”
“Vậy một tỷ có nhận không?”
“Bao… Bao nhiêu?”
Người kia suýt thì cắn vào lưỡi, dù sao tất cả những người ở đây đặt cược mới đạt mốc một tỷ, vậy mà một cô gái như Khúc Tiểu Nghệ lại đưa ra con số này. Vì thế, trên mặt người kia hiện lên nét do dự: “Cô đợi một lát, để tôi đi xin phép”.
“Không cần xin phép, cô cả nhà họ Khúc đã đứng ra đặt cược thì vì sao lại không nhận?”
Giọng nói của Ngụy Lai vang lên từ phía sau, nhìn sang thì thấy người hầu đang đẩy xe lăn cho hắn, cười ha ha bước tới.
“Ngụy Lai? Sao anh lại ở đây?”
Khúc Tiểu Nghệ hơi nhíu mày.
“Ha ha, tôi quên nói với cô Khúc, võ đài dưới lòng đất này là của nhà họ Ngụy!”
“Cái gì?”
Khúc Tiểu Nghệ thốt lên.
Ngụy Lai nhún vai: “Có nhà họ Ngụy đảm bảo, chẳng lẽ cô Khúc còn sợ tôi thua thì sẽ không trả tiền cược sao?”
Nghĩ tới lời dặn của Hạng Tư Thành, Khúc Tiểu Nghệ hạ quyết tâm: “Được! Tôi cược Hạng Tư Thành thắng!”
Ý cười trong mắt Ngụy Lai càng rõ ràng hơn: “Ha ha, cô Khúc, cô nghĩ kỹ chưa?”
“Đương nhiên là rồi!”
Khúc Tiểu Nghệ hất cằm lên: “Tôi tin tưởng anh ấy!”
“Được, đăng ký cho cô Khúc đi, nhà họ Ngụy nhận một tỷ tiền cược này!”
Nhìn theo bóng lưng của Khúc Tiểu Nghệ, Ngụy Lai ngồi trên khán đài và nở nụ cười ngả ngớn. Nhìn mọi người trong đấu trường hò reo inh ỏi, hắn thở dài một hơi, nói bằng giọng thương hại: “Haizz, cười đi, cười cho thỏa thê đi, các người sắp biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn rồi”.
Người thứ bảy, sát thủ xếp thứ chín trên toàn thế giới, tàn phế!
Người thứ tám, tông sư Thái Quyền đã tung hoành khắp Đông Nam Á và chưa một lần thất bại, chết!
Sau hai lần Hạng Tư Thành đánh bại hai cao thủ nổi tiếng, cụm từ điên cuồng không đủ đề miêu tả về những khán giả bên dưới võ đài nữa rồi, ai ai cũng gào ầm lên: “Chiến thần! Chiến thần!”
Mọi người như nhìn thấy số tiền lời gấp mười đang vẫy tay với mình.
Mãi mà không thấy người thứ chín lên sàn, khán giả bắt đầu sốt ruột.
“Làm cái gì thế? Người đâu, mau lên đi chứ! Có phải đang cố tình kéo dài thời gian không hả!”
“Ơ hay, vội gì chứ hả, với bản lĩnh của chiến thần, ai có thể là đối thủ của anh ấy? Cho bọn họ một tiếng thì cũng đã sao?”
“Ha ha… Đúng thế, kiếm tiền dễ quá, tôi không hối hận vì đã vét sạch gia tài ra đặt cược”.
“Grào!”
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, ánh mắt vốn rất hờ hững của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại. Anh nhìn đăm đăm vào lối đi ở phía đối diện, tiếng hít thở nặng nề vọng vào tai anh. Ngay sau đó, một con quái vật khổng lồ chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người. Thời khắc nhìn thấy nó, cả khán đài lặng ngắt như tờ.
Khúc Tiểu Nghệ bất giác che miệng, trong đôi mắt chỉ toàn sự sợ hãi.
Rầm!
Sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, trên khán đài bỗng bộc phát ra tiếng quát: “Mẹ kiếp, các người làm thế là chơi bẩn!”
Ngay lập tức, tất cả mọi người sôi trào lên: “Ra đây, cho tôi một lời giải thích!”
“Trả lại tiền! Tôi muốn đòi lại tiền!”
Lúc này, Ngụy Lai bỗng xuất hiện trên tầng hai, hắn nhìn xuống khán đài, mở miệng nói: “Làm phiền yên lặng một lát”.
Câu nói của hắn khiến tiếng hô hào của mọi người im bặt lại: “Các vị, tôi là người phụ trách của võ đài dưới lòng đất, hẳn là không ít người biết tôi”.
“Đúng thế, tôi chính là Ngụy Lai, cậu cả nhà họ Ngụy - một trong bốn thế gia lớn!”
“Võ đài dưới lòng đất này cũng là sản nghiệp của nhà họ Ngụy”.
“Trước khi tiến hành đặt cược, võ đài đã nói Hạng Tư Thành cần đối mặt với mười cuộc chiến, nhưng không hề nói bọn họ nhất định phải là người”.