Rất nhanh, có mấy người xuất hiện trước cửa phòng bệnh, người dẫn đầu là một ông lão tóc bạc chòm râu dê, mặc áo choàng dài, khí chất bất phàm.
Cái khác không nói, chỉ dựa vào bề ngoài, có lẽ ông ta nói gì cũng sẽ có người tin tưởng.
Một người đàn ông trung niên thấp lùn nhìn thấy Lục Chính Quốc, vội vàng tươi cười đi đến: “Ông chủ Lục, xin chào, tôi là Chu Học Trung, nghe nói ông cụ Lục ở đây, tôi đã mời thầy Triệu đến khám bệnh”.
Thầy Triệu nhìn lướt mọi người một lượt, dường như không coi những người này ra gì.
Hạng Tư Thành vốn hơi nghi ngờ, nhưng vừa nghe đã hiểu tất cả, thực ra anh cũng không biết rốt cục thầy Triệu có trình độ không, dù sao hành y và đánh nhau không giống nhau, rất khó phán định qua cảnh giới của đối phương.
Hơn nữa bề ngoài của thầy Triệu nhìn cũng thực sự có phong thái cao nhân, anh cũng không nhìn thấu được.
Nhưng chuyên gia vừa ra tay là biết có hay không, chỉ cần thầy Triệu thể hiện, rất dễ dàng biết được rốt cuộc là lừa đảo hay là thật.
Người khiến anh chú ý là Chu Học Trung này.
Sáng sớm anh mới nhận được tin Chu Bá Quang được cứu đi, không ngờ ở đây có thể gặp được người của nhà họ Chu, hơn nữa có vẻ nhà họ Chu còn phải nịnh bợ khi gặp Lục Chính Quốc, thật thú vị.
Lục Chính Quốc nhìn Hạng Tư Thành một cái, dường như muốn biết ý của anh.
“Cũng không vội, nếu thầy Triệu muốn khám, thì để ông ta khám đi”, Hạng Tư Thành nói.
Chu Học Trung ngạc nhiên nhìn Hạng Tư Thành, đang đoán rốt cuộc anh có thân phận gì, ngay cả Lục Chính Quốc cũng phải trưng cầu ý kiến của anh.
“Hừ, thế nào gọi là tôi muốn khám? Nếu đã không cần, tôi cũng vui vẻ yên lặng”, thầy Triệu nghiêm túc nói, hiển nhiên rất bất mãn với thái độ của Hạng Tư Thành.
Ông ta đến đây, bản thân phải giả bộ trước.
Lục Chính Quốc thực sự thấy phiền, trực tiếp nói: “Nếu đã vậy, mời thầy về đi”.
Thầy Triệu vừa nghe, vẻ mặt liền lúng túng, đứng lại ở đó cũng không phải, đi cũng không phải.
Ông ta thực sự không ngờ Lục Chính Quốc lại không ra bài theo bình thường, tình huống bình thường, cao nhân không phải đều có tính khí nóng nảy, sau khi thể hiện thái độ thì người khác phải trực tiếp xin lỗi sao?
Hạng Tư Thành nhìn mà thầm buồn cười, trong lòng hiểu ông lão này thực ra không có bao nhiêu năng lực, có lẽ là một tên lừa đảo.
Đáng tiếc Lục Chính Quốc cũng không phải nhân vật đơn giản, ngay từ đầu cũng không tin tưởng thầy Triệu, cũng không biết tại sao lại vô cùng tin tưởng một thanh niên trẻ như anh.
Những thuật sĩ giang hồ cổ đại đều có thể lừa đến hoàng đế, bây giờ vẫn tồn tại không ít.
Chu Học Trung cười lúng túng, vội vàng ngăn phía trước thầy Triệu, nói: “Thầy Triệu, họ không phải là người Đông An chúng tôi, là đúng lúc đến nơi này, sức khỏe ông cụ không tốt, mới ở lại, vì vậy vẫn phiền thầy khám cho”.
Thầy Triệu vuốt râu dê của mình, nói: “Đã như vậy, thì tôi tạm thời khám qua, cứu một mạng người bằng xây bảy tầng tháp, một số việc thực sự không nên nhỏ mọn”.
Lục Chính Quốc cũng không quan tâm ông ta, dù sao Hạng Tư Thành đã nói có thể khám, ông ta muốn xem xem trong hồ lô của nhà họ Chu và thầy Triệu này bán thuốc gì.
Thầy Triệu đi đến bên giường ông lão, bắt đầu bắt mạch.
Lúc này trong phòng bệnh còn có y tá, vài ngày nay mấy người họ đều đã quen với tình huống này, thường xuyên có một vài người tự xưng thánh trung y đến khám bệnh.
Nhưng mỗi lần bắt mạch thì sắc mặt họ đều thay đổi, hơn nữa cũng không dám chữa bệnh, sợ bị trả thù.
Thầy Triệu hơi nhắm mắt, một lúc mới mở mắt.
“Khối u mà, rất đơn giản, mấy năm may, bệnh nhân bị u ác được tôi cứu không mười người thì cũng tám người”, thầy Triệu nói.
Ánh mắt mấy cậu bé bên ngoài phòng bệnh lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng đa số người thân không có phản ứng gì, u ác của ông lão, mọi người đều biết, chắc chắn Chu Học Trung đã nói qua trước rồi.
“Vậy xin hỏi chữa thế nào?”, Hạng Tư Thành phối hợp hỏi.
“Cũng không khó, đây là viên thuốc mà tôi phối ra, các vị có thể nghiền nát cho ông ấy uống, ngày mai có thể tỉnh lại”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!