Đột nhiên, không khí lạnh toát, người quay lưng với họ bỗng xoay người, con mắt âm trầm đảo nhìn Hạng Tư Thành, cười: “Tay của mày!”
Dường như bầu không khí lạnh xuống, Hạng Tư Thành nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng nhìn Hạng Tư Thành, bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai!
“Hạng Tư Thành, không cược nữa, chúng ta đi!”
Không ngờ người đầu tiên lên tiếng lại là Nguyệt Uyển Khung, anh ta kéo Hạng Tư Thành định đi ra ngoài, Hạng Tư Thành lại nhìn anh ta: “Đi rồi, nợ của anh thì làm thế nào?”
“Nợ thì tôi từ từ trả!”
Nguyệt Uyển Khung rối lên: “Bây giờ chúng ta đã có hơn ba trăm triệu, số còn lại, cùng lắm em đi cầu xin chị của em, nhất định có thể trả được!”
“Anh Nguyệt, việc đó, tôi nhắc nhở anh….”
Giọng nói của anh Minh vang lên: “Nếu anh không cược trận này, số tiền này, e rằng ngay cả một đồng cũng không mang đi được”.
“Cái gì? Các anh dám giở trò?”
Nguyệt Uyển Khung vừa kinh hãi vừa nổi giận!
Hạng Tư Thành cũng cười yên tâm với anh ta: “Được, tôi cược!”
“Không được!”
Nguyệt Uyển Khung lập tức chặn trước mặt anh: “Đây là việc của em, không thể hại anh được!”
“Không phải chỉ một cánh tay sao? Tao cược với mày!”
Hạng Tư Thành nhìn dáng vẻ Nguyệt Uyển Khung chặn trước mặt mình, một dòng khí ấm chảy trong lòng, có lẽ, Nguyệt Uyển Khung không đáng ghét như trong tưởng tượng của mình….
“Hắn nhằm vào tôi!”
Hạng Tư Thành vỗ vai anh ta, nhìn sang người đàn ông: “Cược thế nào?”
Khuôn mặt người đàn ông hiện lên vẻ hưng phấn, tay xòe ra một bộ bài poker mới tinh, lộ ra nụ cười khát máu: “Rất đơn giản, ai có thể tìm ra được quân át bích chủ bài trong bộ bài này, thì người đó thắng!”
Quy tắc có vẻ đơn giản, nhưng nhìn con mắt khát máu của kẻ điên, đương nhiên Hạng Tư Thành cũng sẽ không xem nhẹ.
“Ha ha, được! Tay của mày, tao lấy chắc rồi!”