Nguyệt Uyển Như quát một tiếng, tác động vào vết thương, không khỏi hơi choáng váng, Vân Tịnh Nhã vội vàng đỡ lấy cô ta. Nguyệt Uyển Khung thấy vậy cũng vội vàng mở miệng: “Chị, chị đừng giận. Em nói, em nói!”
Anh ta cắn răng, mở miệng nói: “Lúc trước, khi chị vừa đính hôn với tên khốn Chu Bá Quang, bọn em đều cho rằng hắn là người tốt, vậy nên trong lòng cũng thích ông anh rể tương lai ấy”.
“Về sau, có một ngày hắn đột nhiên mời em đi ăn cơm, em cũng đi. Ăn cơm xong, trong lúc say mơ màng, hắn đã dẫn em đi… đi đánh bạc”.
“Cái gì? Em đi đánh bạc?”
Hạng Tư Thành ra hiệu cho cô ta đừng nổi giận, nói với Nguyệt Uyển Khung: “Tiếp đó thì sao?”
Nguyệt Uyển Khung lén nhìn một cái rồi lại nói tiếp: “Mới đầu em thắng, về sau… về sau thua càng lúc càng nhiều, cuối cùng, thua… thua hơn năm tỷ…”
“Hơn năm tỷ! Em… Em…”
Nguyệt Uyển Như tức đến mức cầm gối đầu lên định ném vào người anh ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh ta, chỉ có thể thở dài: “Tức chết chị rồi!”
“Năm tỷ ấy chị sẽ trích từ nhà họ Nguyệt ra để em trả nợ, từ nay về sau, tuyệt đối không được đụng tới nữa, nghe chưa?”
Nguyệt Uyển Khung cúi gằm mặt xuống: “E rằng… e rằng năm tỷ vẫn chưa đủ”.
Nguyệt Uyển Như sửng sốt.
“Em thua một trăm triệu, tất nhiên là không cam tâm, thế là về sau em còn đi nhiều lần nữa, muốn tự trả hết nợ, ai ngờ thua càng lúc càng nhiều, cuối cùng nợ sòng bạc hàng chục tỷ…”
Hàng chục tỷ!
Nguyệt Uyển Như lại choáng váng, không nội trợ sao biết dầu muối đắt, tuy rằng nhà họ Nguyệt có tiền, nhưng không phải thích là lấy ra được hàng chục tỷ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!