Trong phòng khám, có hàng ngàn loại dược liệu, trong vòng nửa tiếng, chọn ra mười loại dược liệu, trọng lượng mỗi loại đều phải là một tiền, sau đó nghiền thành bột, trộn lẫn với nhau, rồi dùng vải gạc bọc lại, tiếp theo hai đối thủ sẽ thông qua mùi vị của dược liệu, phân biệt mười loại dược liệu trong vải gạc là gì.
Thời gian nửa tiếng rất nhanh đã trôi qua, Vân Tịnh Nhã và người đàn ông lần lượt đi ra, trong tay hai người, đều cầm một bọc vải gạc căng phồng, đặt lên bàn ở phía trước mặt.
Sau đó, Vân Tịnh Nhã có chút lo lắng đi đến bên cạnh Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành khẽ cúi đầu, cười an ủi, sau đó nhìn thẳng vào Hoa Tam Chỉ, hai người cùng đi đến trước bàn.
Giám khảo phụ trách bấm giờ nói: “Hai người sẽ cùng bắt đầu phân biệt dược liệu, viết tên dược liệu ra giấy, trong thời gian ngắn nhất ai viết xong trước, sẽ là người thắng cuộc, nhưng nếu viết sai tên dược liệu, mỗi một loại, thời gian sẽ cộng thêm một phút”.
Đối với hai người mà nói, nếu viết sai tên một loại, thì đã định trước sẽ thua cuộc.
Phía dưới, Nguyệt Uyển Như không khỏi tò mò, khẽ chọc Vân Tịnh Nhã, nhỏ giọng hỏi: “Cô đã chọn những dược liệu gì thế?”
Vân Tịnh Nhã khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Hạng Tư Thành: “Theo dõi tiếp đi, trận so tài này, sẽ rất đặc sắc…”
“Bắt đầu!”
Theo hiệu lệnh của giám khảo, Hạng Tư Thành và Hoa Tam Chỉ cùng cầm bọc thuốc lên, đặt ở dưới mũi ngửi, sau đó cầm bút viết, lưu loát sinh động, không chút do dự, mọi người xung quanh đều mở to mắt, tốc độ của hai người rất nhanh, gần như không ngừng nghỉ, nhanh đến mức ai cũng nghi ngờ, bọn họ có thật sự ngửi được vị thuốc trong bọc hay không, có điều, theo thời gian, tốc độ của hai người đều dần dần chậm lại, càng về sau, vị thuốc càng lẫn lộn với nhau, rất khó phân biệt được mùi vị của chúng.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, nháy mắt, trên giấy của hai người, đều chỉ còn lại tên dược liệu cuối cùng, nhưng, đồng thời cũng rơi vào trầm mặc.
Hoa Tam Chỉ nhíu mày thật sâu, vị thuốc này, có chút giống với Hoàng Bá, nhưng lại ẩn ẩn chút vị Đan Sâm, hai dược liệu này, mặc dù tác dụng và giá trị khác xa nhau, nhưng mùi vị lại đều có chút đắng, khiến ông ta tạm thời không dám chắc.
Trong lúc khó đưa ra quyết định, Hoa Tam Chỉ lén lút nhìn một chút, Hạng Tư Thành đã chuẩn bị cầm bút viết, trong lòng ông ta liền sững lại, lẽ nào cậu ta đã phân biệt được cả mười loại thuốc rồi sao?
Không được! Thời gian không kịp nữa rồi, lúc này, cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, Hoa Tam Chỉ cắn trăng, chọn một trong hai, đánh cược một ván!
Nghĩ đến đây, ông ta cùng Hạng Tư Thành đồng thời nhấc bút, viết xuống tên của dược liệu cuối cùng!
Đinh!
Hết giờ!
Cùng lúc hoàn thành so tài, lẽ nào, tung hoàng nơi sa trường không đối thủ như Hạng Tư Thành, tuổi trẻ như vậy, trên phương diện y thuật, cũng có thể sánh được với Hoa Tam Chỉ xuất thân trong gia tộc Trung y sao?
“Trong tay hai người chọn thuốc, đều đã có danh sách dược liệu được chọn, hai người đem danh sách mình đã viết xong, đưa cho đối phương để xác nhận đúng sai!”
Vân Tịnh Nhã nhận lấy danh sách dược liệu của Hoa Tam Chỉ, sau đó lấy ra tờ danh sách của mình, tiến hành so sánh, khóe miệng cô lộ ra nụ cười: “Vị thuốc cuối cùng, sai rồi!”
Hoa Tam Chỉ giật mình, sai rồi? Ông trời, vẫn là không chiếu cố mình sao?
Chỉ thấy Vân Tịnh Nhã giơ ra danh sách dược liệu của mình và Hoa Tam Chỉ, trăm con mắt nhìn đến, vị thuốc cuối cùng, là Đan Sâm, mà Hoa Tam Chỉ, lại viết thành Hoàng Bá.
Vậy Hạng Tư Thành thì sao?
Mọi ánh mắt, đều đổ dồn vào người đàn ông.
Sắc mặt người đàn ông có chút u ám, có lẽ cảm nhận được ánh mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó cười giễu cợt: “Thiên tài cái cóc khô gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một tên vô dụng!”
Nói xong, mở hai tờ danh sách ra, mọi người nhìn đến, tất cả đều xôn xao, mười dược liệu, vậy mà không có một cái tên nào trùng khớp!
“Ha ha, tôi nói rồi mà, anh ta chỉ được cái vẻ bề ngoài!”
“Đúng vậy, danh tiếng mấy chục năm của thần y Hoa, làm sao một tên quân nhân chỉ biết đánh đánh giết giết có thể sánh được chứ?”
Con người đều thực tế như vậy, đám người vừa rồi còn khen ngợi Hạng Tư Thành không dứt, nháy mắt đã trở mặt, mà Mã Bảo Quốc, càng kinh ngạc hơn.
“Một tên cũng không đúng sao?”
“Không thể nào, nếu không có ba phần tự tin, cậu ta sao có thể đồng ý lời thách đấu này”.
“Anh ta giả mạo!”
Khi mọi người đang nhao nhao bàn luận, giọng nói sắc bén của Vân Tịnh Nhã, vang lên khắp gian phòng!
Mọi người đều im bặt, lần lượt nhìn về phía Vân Tịnh Nhã, giả mạo? Ý gì?
“Danh sách dược liệu trong tay anh ta, hoàn toàn không phải là danh sách dược liệu có trong bọc vải gạc này!”
Cái gì? Còn có chuyện như này sao?
Sắc mặt người đàn ông bỗng có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh bị anh ta che giấu đi, lớn tiếng đáp lại: “Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy, hay là, các người không chịu nhận thua?”
“Dựa vào cái gì?”, Vân Tịnh Nhã lộ ra một nụ cười không rõ: “Anh tự nhìn lại xem trong lòng bàn tay anh có cái gì!”
Lòng bàn tay?
Người đàn ông mở lòng bàn tay ra nhìn, giữa lòng bàn tay, có một vài đốm hình ngôi sao màu xanh lục mờ mờ, nếu không nhìn kĩ, sẽ không nhìn thấy được.
“Cái này đại diện cho cái gì?”
“Lúc chọn dược liệu, là anh chọn trước, tôi chọn sau, đúng không?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy anh còn nhớ, trước khi anh chọn dược liệu, tôi với anh có bắt tay nhau không?”
Người đàn ông cẩn thận nhớ lại, lúc vào trong phòng thuốc chọn dược liệu, Vân Tịnh Nhã vô cùng nhiệt tình chủ động tìm anh ta bắt chuyện, trước sự nhiệt tình của người đẹp, người đàn ông đương nhiên không thể chối từ, mà chính vào lúc đó, Vân Tịnh Nhã đã bắt tay với anh ta, đột nhiên, anh ta cúi đầu nhìn những đốm hình ngôi sao trong tay, hình như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Cô!...”
Vân Tịnh Nhã dương dương tự đắc nhìn anh ta: “Không sai, đó là bột huỳnh quang, tôi đã để lại trong lòng bàn tay anh, thông qua cái bắt tay vừa rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!