Hội trường thi đấu tại cửa của phòng khám Hoa thị, mấy chục túi kim châm được bày trên bàn, kim bạc lóng lánh sáng dưới ánh mắt trời, người mắc hội chứng sợ lỗ nhìn thấy, sẽ không tránh được da đầu tê dại!
“Cậu trước hay tôi trước?”
Hoa Tam Chỉ lên tiếng.
Hạng Tư Thành đưa tay phải ra: “Mời!”
“Hừ! Tôi ra tay trước, e rằng cậu không có gan ra tay đâu!”
Ông ta vừa nói, hai sờ hai túi kim bạc, gật đầu nhẹ, bên đó, đồng hồ tính giờ vừa được ấn nút, ánh mắt Hoa Tam Chỉ lóe lên, chỉ thấy hai tay của ông ta vụt sáng, sau đó một tiếng tinh nhẹ vang lên trên người đồng, nhìn lại, sáu cây kim bạc rung rung trên sáu huyệt vị trước ngực.
Sau đó, Hoa Tam Chỉ đưa tay lên xuống, không hề dừng lại, kỹ xảo tinh diệu như vậy, khiến vô số người xem xung quanh tán thưởng!
“Không hổ là Hoa Tam Chỉ, tốc độ và độ chuẩn xác như này, e rằng đã đến cực hạn của trung y!”
“Nếu Hạng Tư Thành muốn thắng, e rằng khó đấy!”
Ánh mắt của những người khác hơi co lại, thở dài: “Đâu chỉ là khó, mà khó như lên trời!”
Hai người này, cũng hiểu chút y thuật, cùng nhau bình phẩm.
Vù!
Cây kim bạc cuối cùng được cắm xong, Hoa Tam Chỉ từ từ thu hai tay lại, mồ hôi đầy trán, lúc này, người phụ trách tính giờ ấn đồng hồ, hô lớn: “Mười tám phút ba mươi năm giây!”
“Hay!”
“Đúng là không hổ thần y Hoa, lợi hại quá!”
Mọi người hô hào khen ngợi, cây kim bạc trên người đồng không hề sai sót!
Những nhà báo xung quanh nhằm thẳng ống kính vào Hoa Tam Chỉ, Hoa Tam Chỉ cười tươi không ngừng, ánh mắt Hạng Tư Thành sẫm lại, rõ ràng anh nhìn thấy, đôi tay phía sau lưng đang run nhẹ!
“He he, Hạng Tư Thành này cũng thật không biết trời cao đất dày, lại so y thuật với Hoa Tam Chủ, anh nói xem không phải anh ta tự tìm gai đâm mình sao?”
“Sở dĩ thần y Hoa được gọi là Hoa Tam Chỉ, là vì ông ta có đôi tay thần diệu!”
“Tôi lại khá mong chờ, đường đường thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, quỳ trước cửa phòng khám của thần y Hoa ba ngày ba đêm, cảnh tượng đó, hí hí, nghĩ mà cũng kích động….”
Vô số lời chế nhạo lọt vào tai Hạng Tư Thành, sắc mặt của Vân Tịnh Nhã và Nguyệt Uyển Như đi theo cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
“Tư Thành, anh có lòng tin không!”
Vân Tịnh Nhã lay người Hạng Tư Thành, khẽ nói.
“Tốc độ đã đạt đến cực hạn, anh muốn vượt qua ông ta, rất khó!”
Hạng Tư Thành nói rất thẳng, không hề che giấu!
Lòng Vân Tịnh Nhã thắt lại: “Vậy anh…”
“Nhưng cũng phải thử một lần!”
Khóe miệng Hạng Tư Thành hơi cong lên, hiện ra nụ cười!