Hạng Tư Thành vào phòng ngủ, anh tiện tay đóng cửa phòng lại, đi tới trước giường Nguyệt Thiên Ngạo.
Sắc mặt của ông ta tái nhợt, thậm chí hơi thở còn thoi thóp. Hạng Tư Thành bắt mạch cho ông ta, cẩn thận lắng nghe.
Đúng như những gì Hoa Tam Chỉ nói, có thể nói là tình trạng của Nguyệt Thiên Ngạo lúc này đang cực kỳ nguy kịch.
“Thiếu soái Hạng, có cách gì chữa được không?”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Hạng Tư Thành ngẩng đầu, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. Anh tập trung nhìn lại, vừa rồi vào đây, anh không hề phát hiện ra trong phòng còn có một người nữa.
Bóng người dần dần hiện rõ dưới ánh đèn. Lúc này, Hạng Tư Thành mới thấy đó là một ông lão chừng tám mươi tuổi, mặc chiếc áo chùng màu xám, lưng hơi còng một chút.
Ánh mắt của Hạng Tư Thành hơi ngưng tụ, người đang đứng trước mặt là một cao thủ!
Trên người ông ta, anh cảm nhận được khí thế như của lão Lang Chủ Quần Lang.
Thế là anh không dám qua loa, khách khí gật đầu với ông lão ấy.
Ông lão cũng gập đầu đáp lại, giọng nói khàn khàn vang lên: “Thiếu soái Hạng, gia chủ phải nhờ cả vào cậu rồi”.
Hạng Tư Thành không dám vô lễ: “Bản thiếu soái nhất định sẽ dốc hết sức lực”.
Nói xong, anh không để ý tới điều gì khác nữa, hít một hơi thật sâu.
Bất chợt, đôi mắt anh lóe lên tia sáng, bàn tay xòe ra, kim bạc xuất hiện, đâm liên tục vào hàng chục huyệt vị trên người Nguyệt Thiên Ngạo.
Sắc mặt trắng bệch của Nguyệt Thiên Ngạo nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, rồi lại từ màu đỏ biến thành màu đen. Hạng Tư Thành không hề dao động, động tác nhanh gọn lẹ, cây kim cuối cùng đâm vào đỉnh đầu Nguyệt Thiên Ngạo, lưu loát dùng hết Quỷ Môn Cửu Châm.
Sau đó, anh lại nghiền đống dược liệu đã mua được ra thành bột, sau đó bôi lên người Nguyệt Thiên Ngạo.
Thời gian dần dần trôi qua, sắc mặt của Nguyệt Thiên Ngạo cũng bình thường trở lại, hơi thở ổn định hơn nhiều.
Hạng Tư Thành cẩn thận quan sát chuyển biến của Nguyệt Thiên Ngạo, đợi đến khi đã bôi hết thuốc bột, anh ngừng lại một lát rồi rút từng cây kim trên người ông ta ra.
Khi bắt mạch lại lần nữa, vẻ mặt của anh mới thoải mái hơn: “May mà vẫn chưa ủ bệnh quá nghiêm trọng”.
Nói xong, đầu óc anh bỗng cảm thấy choáng váng, cả cơ thể chao đảo. Đây là lần đầu tiên anh châm cứu với mức độ tập trung cao như thế.
Ông lão vươn tay ra đỡ anh, Hạng Tư Thành đang định cám ơn thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Anh chỉ cảm thấy nhiệt độ nhè nhẹ truyền ra từ tay ông lão, men theo kinh mạch trên tay mình, chậm rãi tuôn vào cơ thể anh. Cảm giác choáng váng vừa rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự khoan khoái chưa từng có.
Đây… Đây là loại võ công gì?
Hiển nhiên những gì đang xảy ra đã nằm ngoài tầm hiểu biết của người bình thường rồi.
“Thiếu soái Hạng có y thuật cao siêu, lão xin thay mặt nhà họ Nguyệt cám ơn ân cứu mạng của cậu”.
Hạng Tư Thành nhìn chăm chú vào ông ấy: “Ông à, bản thiếu soái phải cám ơn ông mới đúng”.
Bọn họ nhìn nhau, chỉ mỉm cười chứ không nói gì nữa.
Hạng Tư Thành cảm thấy mình không sao nữa, bèn đứng lên ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, mấy cặp mắt đồng loạt đổ dồn vào người anh.
Nguyệt Uyển Khung lên tiếng chất vấn: “Ông nội tôi thế nào rồi?”
Hạng Tư Thành còn chưa nói gì, Hoa Tam Chỉ đã cười lạnh một tiếng: “Nhìn dáng vẻ này của cậu ta thì chắc là gia chủ Nguyệt đang gặp nguy hiểm vì cách điều trị của cậu ta, vậy nên mới sợ đến mức đổ mồ hôi đầm đìa thế kia”.
“Cái gì?”
Nguyệt Uyển Khung không cần biết đầu cua tai meo thế nào, túm lấy cổ áo Hạng Tư Thành rồi nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí; “Khốn kiếp! Tao sẽ bắt mày phải đền mạng!”
Mặc dù Hạng Tư