Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ

Chương 345: Vé số trúng năm triệu

Mấy tên ăn mày lập tức trợn tròn mắt: “Hai… Hai tệ? Sao lại chỉ có hai tệ?!”

Nhìn hai đồng tiền xu bẩn thỉu ấy, trái tim Vân Tịnh Nhã nhói đau. Người dịu dàng như cô cũng không khỏi nổi giận, quát lên với đám ăn mày: “Bởi vì hai tệ mà đánh một đứa bé ra nông nỗi này, các người có còn là người nữa không?!”

“Chuyện này… Chuyện này là không thể!”

Một tên ăn mày lắp bắp nói: “Hằng ngày anh ba mặt sẹo đều sẽ phát tiền cho đám đàn em, thằng nhóc này nhỏ nhất, cũng là người tới sau, tuy rằng không được phát nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng được mấy chục tệ, lúc nhiều còn được cả trăm tệ, có lý nào lại liều mạng giấu hai tệ như vậy!”

Vân Tịnh Nhã không để ý tới bọn họ nữa, cô dịu dàng nói với cậu bé: “Em có thể nói với chị được không? Hai tệ này rất quan trọng với em à?”

Cậu bé cúi xuống, một lúc lâu sau mới nhút nhát nói: “Mẹ… Mẹ em bị bệnh rất nặng…”

Vừa rồi bị đánh thế nào cũng không rơi nước mắt, nhưng lúc này đôi mắt cậu bé ấy lại đỏ hoe. Trái tim Vân Tịnh Nhã tê rần, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy: “Cậu bạn nhỏ, có khó khăn gì thì nói với chị nhé?”

“Em không nói cho chị thì làm sao chị giúp em được?”

Cậu bé ngẩng đầu lên, lần đầu tiên, trong mắt cậu ấy hiện lên nét chờ mong: “Chị sẽ giúp em thật sao?”

Vân Tịnh Nhã dịu dàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chị nhất định sẽ giúp em!”

Cậu bé chậm rãi kể lại câu chuyện của mình. Cậu ấy không phải trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ đã không biết bố mình là ai, sống bên cạnh mẹ mình.

Bởi vì sức khỏe yếu nên mẹ cậu ấy nằm liệt giường quanh năm, không thể sinh hoạt bình thường được, vậy nên gánh nặng cuộc sống của hai mẹ con rơi xuống bờ vai gầy guộc của cậu ấy.

Cậu bé còn quá nhỏ, không tìm được việc làm, chỉ có thể đi ăn xin kiếm sống. Sau này trời xui đất khiến thế nào lại gia nhập làm đàn em của thằng ba mặt sẹo.

Bởi vì cậu bé còn nhỏ nên kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng thằng ba mặt sẹo bắt nạt cậu ấy, lần nào cũng chia cho cậu ấy ít nhất.

Tuy rằng số tiền ấy ít ỏi, nhưng miễn cưỡng đủ lấp đầy dạ dày của hai mẹ con. Vì không muốn bị hà hiếp, cậu bé cũng đành nhẫn nhịn.

Sau này, mẹ cậu bé đột nhiên đổ bệnh, bác sĩ nói là cần rất nhiều tiền. Cậu bé đi cầu xin thằng ba mặt sẹo, nhưng gã chẳng đoái hoài gì tới. Cậu bé không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết bệnh, vậy nên bắt đầu lén lút giấu tiền riêng.

Nghe hết câu chuyện, đôi mắt Vân Tịnh Nhã cũng đỏ ửng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Nhưng vì sao em chỉ giấu hai tệ này?”

Cậu bé nhỏ giọng nói; “Lúc đi ăn xin, em nghe người ta nói nếu mua vé sổ, hai tệ là có thể trúng được năm triệu. Em không cần năm triệu, chỉ cần năm mươi ngàn để chữa bệnh cho mẹ là được rồi. Chị à, chị có biết ở đâu bán vé số không? Có thể dẫn em đi mua được không?”

Hai tệ để trúng năm triệu?

Có thể không?

Đương nhiên là có thể!

Nhưng tỉ lệ ấy là cực kỳ nhỏ bé.

Tấm lòng hiểu thảo của cậu bé ấy khiến Vân Tịnh Nhã cảm động không thôi.

“Cậu bạn nhỏ, mẹ em ở đâu? Chị giúp mẹ em chữa bệnh có được không?”

Vốn tưởng rằng cậu bé sẽ hân hoan đồng ý, nào ngờ cậu ấy lại lắc đầu: “Mẹ em từng nói, làm người phải tự dựa vào bản thân, không thể vô duyên vô cớ nhận sự trợ giúp của người khác”.

“Em cám ơn chị, nhưng nếu mẹ em biết thì sẽ không vui đâu”.

“Nhưng chị…”

Vân Tịnh Nhã còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Hạng Tư Thành lại kéo cô lại, khẽ lắc đầu với cô, sau đó mở miệng nói: “Cậu nhóc, anh biết ở đâu bán vé số, anh dẫn em đi mua nhé?”

Đôi mắt của cậu bé sáng rực lên: “Thật ạ?”

Hạng Tư Thành cười gật đầu: “Thật chứ, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn”.

“Hay quá!”

Cậu bé cúi gập người với Hạng Tư Thành: “Cám ơn anh”.

Lúc này, Vân Tịnh Nhã kéo ống tay áo của Hạng Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Anh điên rồi sao? Hai tệ mà đòi trúng năm triệu, anh có biết tỉ lệ thấp đến đâu không?”

“Hai tệ này có thể là tiền cơm một ngày của mẹ con họ đấy, anh bảo cậu ấy đi mua một tấm vé số không đâu vào đâu như vậy à?”

Nào ngờ Hạng Tư Thành lại nở nụ cười chắc nịch: “Yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ trúng thưởng”.

“Bởi vì thế giới này sẽ đối xử tốt với những con người lương thiện”.

“Hồ Kiệt!”

“Anh rể, anh có gì cần sai bảo?”

“Gần đây có cửa hàng bán vé số không?”

“Có chứ”.

Hồ Kiệt xốc lại tinh thần, chỉ về phía bắc: “Đi về phía trước một đoạn là có một cửa hàng bán vé số, để tôi dẫn mọi người đi”.

Dưới sự dẫn đường của Hồ Kiệt, mọi người nhanh chóng tới cửa hàng bán vé số. Hôm nay là ngày công bố giải thưởng, còn một tiếng nữa sẽ kết thúc.

Giờ phút này, trong cửa hàng vé số cũng được coi là khá sang trọng ấy, một thanh niên ăn mặc xa xỉ đang ngồi trong cửa hàng, còn ông chủ cửa hàng vé số thì tươi cười nịnh nọt, nào là dâng thuốc lá, nào là rót trà, phục vụ cực kỳ chu đáo.

“Ông chủ!”

Cậu bé đứng trước cửa hàng, nhón chân lên và xòe bàn tay ra, nói với vẻ mặt mong chờ: “Tôi muốn mua một tờ vé số, một tờ vé số có thể trúng thưởng”.

Nhìn dáng vẻ lôi thôi của cậu bé, trên người lại còn tản ra cái mùi khó ngửi, ông chủ cửa hàng vé số lập tức tỏ vẻ chán ghét: “Thằng ăn mày thối tha ở đâu ra vậy, hôi chết mất, cút ra ngoài mau lên”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!