Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hạng Tư Thành, Hồ Mị Nhi trợn trắng mắt nhìn anh, gắt giọng nói: "Không biết vì sao hồi đó Tịnh Nhã lại thích đồ ngốc nghếch như anh nữa!"
"Bao nhiêu năm qua, anh đã bao giờ nói là mình yêu Tịnh Nhã chưa?"
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành sực hiểu ra. Đúng thế, ở bên Vân Tịnh Nhã lâu như thế rồi, nhưng anh chưa bao giờ nói tiếng yêu cô.
Hôm nay, vì quá sốt sắng nên anh mới buột miệng nói ra, nếu không, với tính cách của anh, e rằng cả đời này anh cũng không nói ra ba chứ ấy.
Nghĩ vậy, anh gãi đầu cười gượng.
Hồ Mị Nhi nhìn dáng vẻ ngu ngơ của anh, đâu còn khí thế của một thiếu soái tung hoành khắp nơi nữa, rõ ràng là một kẻ nhà quê ngốc nghếch. Cô ta lập tức nói ngay: "Còn ngây ra đó làm gì nữa?"
"Mặc dù chúng ta đính hôn là có lý do, cũng đã giải thích với Tịnh Nhã rồi, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, phải thể hiện thái độ rõ ràng vào chứ!"
"Được rồi, tôi dành thời gian cho vợ chồng son hai người đấy. Yên Nhi ngoan, cô đi lấy đồ ăn ngon cho cháu nhé?"
Hồ Mị Nhi bế Vân Yên Nhi ra khỏi lồng ngực của Hạng Tư Thành, tuy rằng vẫn luôn tươi cười, nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại hiện lên sự lạc lõng và hâm mộ mà người khác khó có thể phát hiện ra.
Vân Tịnh Nhã, có người đàn ông như Hạng Tư Thành che chở, chị thật sự rất hâm mộ em, hâm mộ từ tận đáy lòng...
Vân Yên Nhi ngoan ngoãn đi theo Hồ Mị Nhi. Hạng Tư Thành nhìn Vân Tịnh Nhã, anh mấp máy bờ môi, nhưng không biết phải nói từ đâu. Vân Tịnh Nhã lén nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy bực bội, hừ một tiếng: "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Ừm... Anh... Em sẽ không để ý chuyện này chứ?"
"Anh nói xem liệu em có để ý không?"
Vân Tịnh Nhã tức tối nhìn anh, mặc dù biết là anh chỉ diễn kịch, nhưng nhìn chồng mình đính hôn với một cô gái khác, trong lòng cô sẽ có cảm giác thế nào đây?
"Ừm... Em đừng giận được không?"
Hạng Tư Thành dè dặt hỏi. Một vị thiếu soái có thể giữ bình tĩnh ngay cả khi đứng trước núi đao biển lửa, nhưng giờ phút này ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, Vân Tịnh Nhã không khỏi bật cười. Thấy cô cười, Hạng Tư Thành yên tâm hơn một chút, cười là được rồi, cười thì chứng tỏ cô đã nguôi giận.
Haizz, suy nghĩ của con gái thật khó đoán, nói mấy câu thôi mà còn mệt hơn đánh trận nữa.
Sau đó, Vân Tịnh Nhã lại nghiêm mặt lại: "Lần này em có thể tha thứ cho anh, thế nhưng..."
"Bất luận em có yêu cầu gì thì anh cũng có thể thỏa mãn em vô điều kiện!"
Hiếm khi Hạng Tư Thành nhanh trí như thế này, anh vội vàng thề thốt.
Vân Tịnh Nhã đảo mắt một vòng, mở miệng nói: "Em muốn anh theo đuổi em một lần!"
"Hớ?"
Hạng Tư Thành nghệt mặt ra.
Vân Tịnh Nhã lập tức trừng mắt: "Sao? Anh có ý kiến gì à?"
"Anh nào dám!"
Vân Tịnh Nhã chống hai tay vào eo: "Những cô gái khác đều được người yêu cưng như công chúa, dựa vào đâu em còn chưa yêu mà đã sinh con cho anh rồi!"
"Em không cần biết! Em muốn anh theo đuổi em lại từ đầu, đồng thời phải tổ chức một đám cưới long trọng cho em, quy mô phải lớn hơn lễ đính hôn này!"
"Nếu anh không làm được yêu cầu ấy, hừ, em sẽ bế Yên Nhi đi làm mẹ đơn thân tiếp!"