Chương 29: Nhiệm vụ của Tống Chí Đông
Một trăm người bảo vệ hoàn cảnh, bốn trăm người còn lại cầm xẻng công binh và bắt đầu ra tay, không hề do dự. Từ tầng một tới tầng bốn rồi từ tầng bốn đến tầng một, cả quán bar nở hoa khắp chốn, chỉ cần tới hai tiếng đồng hồ đã biến một quán bar được đầu tư hơn năm triệu tệ để trang hoàng thành một đống đổ nát.
“Nào, tính toán cho đàng hoàng vào nào!”
Trái tim của Dương Tây Phong như đang nhỏ máu, đến hiện giờ, hắn ta vẫn không hiểu rốt cuộc mình đắc tội với ông lớn này ở điểm nào!
Sau khi đập xong, Hạng Tư Thành búng tay, hai mươi thuộc hạ của anh bước ra, mỗi người xách một cái vali có mật mã. Họ dàn hàng ngang như chữ “nhất” rồi mở ra, bên trong toàn là tiền mặt đỏ tươi.
“Làm vỡ một cái ly rượu đền một nghìn tệ, bây giờ tôi đập cả quán của anh, tính hộ tôi đi, tôi cần bồi thường anh bao nhiêu tiền?”
Uỳnh!
Một tiếng sấm nổ uỳnh trong đầu Dương Tây Phong, hắn ta đã hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu rồi!
Trước kia hắn ta cũng từng làm những chuyện lừa gạt người khác như thế, nhưng Dương Tây Phong có thế lực lớn, người khác chỉ có thể coi như mình xui xẻo. Nào ngờ hôm nay họ không chỉ đạp nhầm phải tấm ván sắt, mà chẳng khác nào đâm đầu vào bức tường thành.
Chát!
Dương Tây Phong trở tay tát cho quản lý quán bar một cái: “Mắt chó của mày mù rồi hả, hạng người nào cũng dám đắc tội, ông đánh chết cái thằng khốn kiếp nhà mày!”
Hạng Tư Thành lạnh nhạt đứng bên cạnh, không nói không rằng, đợi khi Dương Tây Phong sắp đánh quản lý quán bar sống dở chết dở, bấy giờ hắn ta mới dè dặt nói: “Thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, cậu cũng đập quán rồi, chuyện này coi như cho qua được không?”
Hạng Tư Thành liếc xéo hắn ta một cái, khóe miệng nhếch lên: “Anh còn chưa trả lời tôi, cần tôi bồi thường anh bao nhiêu đây”.
Dương Tây Phong quỳ thụp xuống nền đất: “Cậu tha cho tôi đi, cho tôi thêm ba lá gan nữa, tôi cũng không dám lấy tiền của cậu”.
“Nếu cậu báo thân phận ngay từ đâu, dù đánh chết chúng tôi, chúng tôi cũng không dám đòi cậu đền một nghìn tệ cho một cái ly đâu!”
Hạng Tư Thành đột nhiên nhếch miệng: “Nếu tôi nói rõ thân phận của mình sớm như thế, làm sao có thể kiếm được lý do để “xuất binh” mà chơi trò này chứ?”
Dương Tây Phong đột nhiên sững người, đôi mắt của Hạng Tư Thành đột nhiên nheo lại: “Nếu anh đã không cần tiền thì món nợ này coi như xong, chúng ta tiếp tục tính sang món nợ tiếp theo”.
Món nợ tiếp theo? Sao còn có cả món nợ tiếp theo nhỉ?
Hạng Tư Thành lấy ra một tấm ảnh, thong thả nói: “Đây là một cô nhóc rất xinh đẹp, cô nhóc ấy nên sở hữu cuộc sống hạnh phúc và một cuộc đời hoàn hảo, nhưng hôm nay, cô nhóc suýt nữa bị hủy hoại nhan sắc”.
“Ai cũng bảo cô nhóc này không có bố, nhưng chuyện này khiến bố của nhóc rất tức giận”.
Nói rồi, Hạng Tư Thành đưa chính diện của bức ảnh hướng về phía Dương Tây Phong: “Anh nói xem, nên làm thế nào mới làm dịu được cơn giận của một ông bố nóng nảy?”
Nhìn cô gái trong bức ảnh, Dương Tây Phong hoàn toàn đờ đẫn, cô gái này không phải là cô gái bị hắn ta đá bay vào ban ngày à?
Dương Tây Phong hé miệng, bỗng chốc ngồi bệt xuống nền đất, mặt mũi suy sụp, hắn ta không ngờ rằng, trong nhà trẻ bình thường này lại có một đứa bé gái với bối cảnh gia đình lớn đến vậy?
Nếu biết sớm thế, cho dù phải vứt bỏ con trai của mình, hắn ta cũng không bao giờ động tới một cọng tóc cỉa đứa bé gái này!
“Tôi... tôi sai rồi!”
“Cậu cũng đập cả quán rồi, trút giận rồi, cậu tha cho tôi một lần đi!”
“Cái quán rách nát này của anh cũng đòi đổi lấy vết thương của con gái tôi à?”
“Thế... thế cậu còn muốn thế nào?”
Dương Tây Phong lắp bắp hỏi.
Hạng Tư Thành khẽ nhếch miệng: “Dựa theo lối kiến trúc này, cứ một tháng phải trang hoàng lại một lần, để tôi thuê người mỗi tháng tới đập một lần”.
“Sửa chữa mọi thứ mỗi tháng đi, đến khi nào tôi đập chán rồi thì chuyện này coi như qua, nếu không thì…”, Hạng Tư Thành khẽ khàng nhếch miệng, nở nụ cười u ám: “Không đập được quán thì tôi đành lấy người ra gán nợ thôi”.
Mặt mũi Dương Tây Phong xám ngoét, ngồi bệt trên nền đất. Mỗi tháng mất tới năm triệu tệ, chỉ một lần vung tay quăng cô nhóc kia đi mà “tiện thể” quăng luôn cả cuộc đời của mình!
Đêm đến, tại tòa nhà họ Tống.
Hai anh em chén tạc chén thù, chỉ qua một lát, cơn say đã hiện rõ lên gương mặt.
“Nghe nói cậu đập nát quán bar của Dương Tây Phong rồi hả?”
“Khà khà, tin tức của đại ca nhanh nhạy quá!”
“Thiên Hải cũng chỉ lớn chừng ấy, chỉ cần là chuyện anh muốn biết, không có thông tin nào thoát khỏi tai mắt của anh được!”
“Nhưng mà, người anh em này, tuy rằng bây giờ tình hình phát triển đang có lợi cho cậu, nhưng cũng không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí của cậu, cây to thường đón gió lớn mà”.
“Thế nên, em tìm được một lý do rất chính đáng, chính đáng đến mức họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không thể bới ra được vấn đề của em!”
“Ha ha... cậu đó, bao nhiêu năm rồi vẫn giữ nguyên thói quen đen tối như thế, đúng là chưa từng thay đổi!”
Nói xong, ông ấy đột nhiên thở dài, đặt cốc rượu xuống, chìm vào trong dòng hồi ức miên man: “Năm đó năm anh em ta tuy rằng chỉ là những nhân vật tép riu tầm thường, nhưng cuộc sống tiêu dao tự tại. Năm năm qua đi rồi, bây giờ tuy rằng ai cũng có bản lĩnh, nhưng mỗi người một hướng, thậm chí còn chẳng gặp nhau được một lần. Nếu để thằng Hai biết bây giờ chúng ta thành ra thế này, chắc nó đau lòng lắm”.
Hạng Tư Thành lặng lẽ đặt cốc xuống, một nét hận thù như khắc sâu vào tim bỗng chốc lóe lên nơi đáy mắt: “Anh Hai sẽ không chết uổng công, em tin rằng anh Ba và anh Bốn cũng sẽ không quên, sớm muộn gì cũng phải đòi lại món nợ máu này!”
Tống Chí Đông gật gật đầu: “Không sai, sớm muộn gì cũng phải đòi lại món nợ máu này!”
Đúng lúc này, Hạng Tư Thành đột nhiên nhìn Tống Chí Đông, lên tiếng hỏi: “Đại ca, bữa rượu tối nay không chỉ đơn giản là ôn lại chuyện xưa chứ?”
“Khà khà, đúng là không có gì giấu được đôi mắt của cậu”.
“Thế nhưng, ngoài ôn lại chuyện xưa, đúng là có một chuyện cần làm phiền cậu đi một chuyến”.
Tống Chí Đông lập tức trả lời.
“Chuyện gì thế?”
“Khi xưa năm anh em ta chọn lựa những con đường khác nhau, nếu đại ca đã chọn theo con đường kinh doanh, đương nhiên phải làm đến mức độ hàng đầu Hoa Hạ. Bây giờ tuy rằng anh là người giàu nhất ở Thiên Hải, nhưng còn lâu mới đủ!”
“Mấy ngày trước, anh và danh gia vọng tộc hàng đầu Hồng Môn Thành là nhà họ Thẩm đã bàn bạc về một vụ hợp tác. Chỉ cần vụ này thành công, anh sẽ có vốn liếng để ra khỏi Thiên Hải, bước tới một vùng trời rộng lớn hơn!”
“Anh nghe nói ông cụ nhà họ Thẩm yêu thích đồ cổ, trùng hợp làm sao, không lâu sau sẽ có một phiên đấu giá quy mô lớn ở chợ đen của Thiên Hải, trong đó có không ít món đồ quý giá. Chủ nhân của phiên chợ đen này không vừa mắt với anh, người ta cũng quen mặt với đám thuộc hạ của anh. Thế nên, anh đành bất đắc dĩ phái cậu đi thay một chuyến, tìm vài ba món đồ quý giá về đây!”
Nghe xong, Hạng Tư Thành khẽ cười: “Chuyện đơn giản như thế cũng không hẳn đến lượt em phải đi, đúng không?”
“Khà khà... nếu tính thêm thứ này nữa thì chắc chắn cậu phải đi rồi!”
Nói rồi, ông ấy lấy ra một bức ảnh, đưa cho anh.
Nhìn rõ món đồ trong bức anh, đồng tử của Hạng Tư Thành thoáng co lại: “Thứ này là?”
“Đây là một món đồ trong phiên đấu giá lần này, nếu anh nghe ngóng không nhầm, trong tay em dâu chắc cũng có một miếng, đúng không?”
Hạng Tư Thành gật đầu với vẻ mặt nặng nề.
Trong tay Vân Tịnh Nhã có một miếng ngọc bội y hệt thế này, được cô ấy coi như bảo bối, thậm chí đến cả anh cũng chỉ được nhìn thấy vài lần.
Theo lời của Vân Tịnh Nhã, miếng ngọc bội này đã luôn đeo trên người cô trước khi được Vân Tố Chi nhận nuôi cô từ trại trẻ mồ côi, rất có khả năng nó liên quan mật thiết với bố mẹ ruột của cô!
Mà bức ảnh do Tống Chí Đông cung cấp chụp lại một miếng ngọc bội giống hệt với miếng ngọc trong tay Vân Tịnh Nhã.
“Tuy rằng không dám đảm bảo giữa hai thứ này có liên hệ gì, nhưng dù sao cũng là một manh mối”.
“Cảm ơn đại ca!”
“Hai anh em ta mà còn phải cảm ơn làm gì!”
“Nhưng những lời mà anh sắp nói, cậu phải ghi nhớ cho kỹ. Chủ nhân của phiên chợ đen này có lai lịch rất bí ẩn, không ai biết tên thật của ông ta là gì. Người trong giới toàn gọi ông ta là Hắc Ngũ gia”.
“Ba ngày sau, trên du thuyền mã hiệu Thiên Sứ sẽ tổ chức phiên giao dịch đấu giá của chợ đen do một tay Hắc Ngũ gia thao túng”.
“Ngoài một số nhân vật nổi tiếng ở Thiên Hải thì cũng có không ít những người mến mộ danh tiếng từ tỉnh thành khác chạy tới, đủ mọi hạng người”.
“Trong buổi đấu giá cũng bán ra rất nhiều vật phẩm quý giá mà ngày thường chúng ta không thể nào mua được. Mục tiêu của anh là đồ cổ, càng quý giá càng tốt, còn về phần cậu em thích gì cứ việc mua vào là được, có đại ca ở đây, không cần lo không có tiền trả!”
Hạng Tư Thành mỉm cười, có một ông anh giàu nứt đố đổ vách thật là tốt, nói chuyện cũng thấy tự tin ghê!
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Vân Yên Nhi được sắp xếp ở phòng bệnh đặc biệt, có người chăm sóc và bảo vệ, mà Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã thì ăn mặc sang trọng, xuất hiện tại hải cảng.
“Sao thế? Căng thẳng hả?”
Cánh tay đang khoác tay Hạng Tư Thành của Vân Tịnh Nhã thoáng siết lại:
“Tham gia phiên đấu giá cao cấp thế này đương nhiên phải thấy căng thẳng rồi, đã vậy chủ tịch Tống còn tin tưởng chúng ta đến thế, cho chúng ta một trăm triệu tệ. Nếu làm hỏng chuyện này, làm sao xứng đáng với lòng tin của chủ tịch Tống dành cho chúng ta chứ!”
“Khà khà, không cần lo lắng, tất cả đã có anh rồi!”
“Thuyền đến rồi kìa, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Mã hiệu Thiên Sứ là du thuyền lớn nhất ở Thiên Hải với tổng cộng ba tầng, hết sức xa hoa, mà lối vào phiên đấu giá cũng chia làm hai, một lối vào bình thường, một lối vào cho khách VIP. Tống Chí Đông đã ra tay thì tất nhiên sẽ không keo kiệt, ông ấy làm hẳn giấy mời của khách VIP cho hai người.
Lối vào bình thường đang xếp hàng tuần tự còn lối đi VIP không một bóng người.
Tới khi hai người bước tới, một chàng thanh niên trông giống quản gia mới cúi người, cung kính đáp: “Thưa quý khách, hai vị là khách mời VIP đặc biệt của chúng tôi, rất hân hạnh được phục vụ hai vị”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!