Một ông lão mặc trang phục thời Đường màu đen xuất hiện, tuy rằng râu tóc bạc phơ, nhưng lại dồi dào sức sống, không cần ai dìu cũng có thể đứng ở đó, áp lực trên người tản ra khắp nơi.
“Ông… Chẳng phải ông bị liệt sao?!”
Nhìn thấy ông cụ ấy, Thẩm Tuyết Liên hoảng sợ như gặp phải ma.
Ông lão đó không phải ai khác, mà chính là gia chủ nhà họ Hạng, ông nội của Hạng Tư Thành - Hạng Đỉnh!
Giờ khắc này, trông ông lão ấy không hề có vẻ gì là bệnh tật, trong đôi mắt của ông ta lóe lên sự khôn ngoan, nhìn Thẩm Tuyết Liên rồi hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi không giả vờ bị liệt thì làm sao bà lại ngoan ngoãn mắc câu?”
Thẩm Tuyết Liên tái nhợt mặt mày, bà ta lùi lại ba bước: “Ông… Ông nói thế là sao?”
Ring ring ring.
Chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Tuyết Liên bắt máy, trong điện thoại lập tức vọng ra tiếng gào thét của Thẩm Tùng Lâm: “Thẩm Tuyết Liên! Mẹ kiếp, loại vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung!”
“Bà đừng quên trên người bà đang chảy dòng máu của nhà họ Thẩm!”
“Bà đã làm ra chuyện ấy thì đừng trách nhà họ Thẩm bất nghĩa!”
“Kể từ giờ trở đi, cô dì chú bác, anh chị em và con cháu của bà đều trở thành nô lệ thấp hèn nhất! Cả một chi sẽ phải trả giá đắt vì quyết định ngu xuẩn của bà!”
“Nhà họ Thẩm quyết không đội trời chung với bà!”
Điện thoại tắt máy cái rụp. Bộp một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Trong mắt Thẩm Tuyết Liên không còn sự đa mưu túc trí như trước, mà chỉ ngập tràn nỗi tuyệt vọng. Bà ta lẩm bẩm nói: “Chuyện… Chuyện gì thế này?”
“Tôi… Tôi đã làm sai chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ suy sụp của bà ta, Hạng Đỉnh âm trầm nói: “Nếu không phát hiện ra mục đích thật sự của bà từ sớm thì bà tưởng rằng tôi sẽ để bà vào nhà họ Hạng dễ dàng như thế sao?”
“Bà tưởng rằng ngày nào tôi cũng ăn độc dược mãn tính mà bà bỏ vào cơm của tôi?”
“Hay là bà tưởng rằng bà mua chuộc người của nhà họ Hạng, khống chế những thành viên chủ chốt của nhà họ Hạng mà tôi không hề hay biết?”
“Hừ! Bà không biết cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau rồi! Trong khi bà lợi dụng tôi để khống chế nhà họ Hạng, tôi cũng lợi dụng bà để xâm nhập vào nhà họ Thẩm!”
“Nói ra thì còn phải cám ơn bà, nếu không có sự trợ giúp của bà thì làm sao tôi có thể xâm nhập vào trung tâm nhà họ Thẩm một cách dễ dàng như thế”.
Nói đến đây, đôi mắt của Hạng Đỉnh lóe lên: “Làm sao tôi lại không biết nhà họ Hạng đang ngày một suy tàn trong số mười hai danh môn vọng tộc?”
“Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của bà khiến tôi nhìn thấy cơ hội để thay đổi”.
“Bà có âm mưu với nhà họ Hạng, vậy thì được thôi, tôi cho bà cơ hội, bị liệt hàng chục năm, để mặc bà muốn làm gì thì làm, chèn ép chi chính, giết hại người thân! Trong mười năm qua, nhà họ Thẩm đã hoàn toàn tin tưởng bà, bà tưởng rằng tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát, nhưng lại không biết rằng hôm nay cũng là thời khắc tôi thu lưới!”
“Mặc dù nhà họ Thẩm kịp thời dừng lại, nhưng giờ phút này, hơn một nửa số tài sản đã thuộc về nhà họ Hạng rồi”.
“Có số tiền ấy, nhà họ Hạng hoàn toàn có thể vực dậy!”
Bịch!
Thẩm Tuyết Liên ngã rụi xuống mặt đất, không còn dáng vẻ mạnh mẽ lúc trước nữa.
Cuối cùng, ánh mắt bà ta trở nên đờ đẫn, trên mặt hiện lên nét bi ai. Vất vả hàng chục năm, rời xa quê hương, thậm chí hi sinh quãng thời gian đẹp nhất của mình để cống hiến sức lực cho gia tộc, nhưng đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!