Chương 165: Quá khứ của Tư Thành
Hạng Thiếu Quân run rẩy nhìn anh, ấp úng nói: "Tư... Tư Thành, là em thật sao?"
Hạng Tư Thành gật đầu: "Là em, anh à, Tư Thành về rồi!"
Hạng Thiếu Quân run rẩy cả người, quay đầu định bỏ đi: "Không, cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải anh cậu, không phải anh cậu!"
Vân Tịnh Nhã đột nhiên xuất hiện đằng sau Hạng Tư Thành, cô không hề chê bai cái mùi tản ra từ trên người Hạng Thiếu Quân, ân cần nói: "Anh cả, anh sao thế, ngay cả em trai mình cũng không nhận ra à?"
Nhìn cô gái xinh đẹp như tiên nữ trước mặt, nghe cô gọi mình là anh cả, Hạng Thiếu Quân run lên, lắp bắp nói: "Cô... Cô là?"
Khuôn mặt của Vân Tịnh Nhã đỏ lên, nhìn Hạng Tư Thành một cái rồi nhẹ giọng nói: "Em là Vân Tịnh Nhã, là vợ của Hạng Tư Thành!"
"Yên Nhi, tới đây chào bác cả đi con!"
Vân Yên Nhi ngoan ngoãn bước tới, ngẩng đầu ngọt ngào gọi: "Bác cả!"
Hạng Thiếu Quân như bị sét đánh, nhìn Vân Yên Nhi đáng yêu như thế, anh ta không khỏi run rẩy.
"Bác cả, cháu muốn ôm cơ!"
Vân Yên Nhi không hề chê bai gì cả, cô bé vươn cánh tay nhỏ nhắn của mình ra, nhìn Hạng Thiếu Quân với vẻ mong chờ.
Hạng Thiếu Quân chần chừ giây lát rồi chậm rãi vươn tay ra ôm lấy Vân Yên Nhi. Nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô bé, rốt cuộc trên mặt anh ta cũng hiện lên nụ cười: "Giống! Giống lắm!"
"Xinh đẹp y như bà nội cháu vậy!"
"Bố mẹ có nhìn thấy không? Tư Thành lấy vợ rồi, còn có con nữa, bố mẹ được làm ông bà nội rồi!"
Đôi mắt anh ta đỏ lên, nước mắt trào ra. Hạng Tư Thành bước tới, mở miệng nói: "Anh đi theo em đi!"
Hạng Thiếu Quân ảm đạm lắc đầu: "Tư Thành, anh có lỗi với em, có lỗi với bố mẹ, anh đánh mất gia nghiệp của chúng ta rồi!"
Hạng Thiếu Quân bắt đầu kể lại mọi chuyện. Nhà họ Hạng đã truyền lại được chín mươi tám đời, gia chủ hiện tại là ông nội của Hạng Tư Thành.
Ông cụ Hạng có ba con trai một con gái, con trai cả là con của bà cả, đồng thời cũng là bố mẹ ruột của Hạng Tư Thành.
Nhưng bà nội của Hạng Tư Thành mất sớm, ông cụ Hạng lấy vợ hai, sinh thêm mấy người con còn lại. Lúc Hạng Tư Thành mười tuổi, bố mẹ anh bỗng biến mất khỏi thế giới này, không có một tin tức gì cả. Nhưng với nhà họ Hạng có quan niệm dòng dõi nghiêm ngặt, là trưởng tôn của chi chính, hai anh em Hạng Tư Thành và Hạng Thiếu Quân vẫn có địa vị cao cả.
Chỉ có điều, vào năm Hạng Tư Thành mười hai tuổi, tất cả đều thay đổi.
Ông cụ Hạng bỗng tuyên bố mắc bệnh và cần tĩnh dưỡng, giao tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Hạng cho phu nhân đương nhiệm là Thẩm Tuyết Liên. Kể từ đó, Thẩm Tuyết Liên chèn ép hai anh em họ mọi lúc mọi nơi. Không có bố mẹ che chở, anh em họ bị hà hiếp đủ kiểu, nhất là mấy cô chú trong nhà. Hạng Tư Thành tuổi trẻ bồng bột, không chịu nổi nỗi nhục ấy nên đã rời khỏi nhà họ Hạng và tham gia quân ngũ. Hạng Thiếu Quân là anh cả thì lại lựa chọn nhẫn nhịn, thay em trai và bố mẹ bảo vệ gia nghiệp vốn thuộc về bọn họ.
Cách đây không lâu, Hạng Thiếu Quân bị hãm hại, Thẩm Tuyết Liên đã nương cớ đó đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Hạng, đồng thời đày anh tới chợ cung cấp lao động. Thẩm Tuyết Liên còn cắt cử người tới trông coi, không cho Hạng Thiếu Quân kiếm tiền theo cách nào khác ngoài việc làm thuê. Cậu cả nhà họ Hạng từng có địa vị cao cả bỗng chốc biến thành người làm thuê dưới đáy xã hội, sống một cuộc sống nhọc nhằn ăn không đủ no, áo không đủ mặc.
Đúng thế, ngoài thân phận là thiếu soái của vùng biên giới phía Bắc ra thì Hạng Tư Thành còn là con cháu chi chính của nhà họ Hạng, thân phận cực kỳ tôn quý.
Nói đến đây, Hạng Thiếu Quân đỏ bừng đôi mắt, trên mặt chỉ toàn nét tức giận: "Mặc dù Hạng Thiếu Quân này không có tài cán gì lớn lao, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện làm trái luân thường, không bằng súc vật như vậy!"
"Tất cả đều là Hạng Dĩnh hãm hại anh!"
Hạng Thiếu Quân chần chừ giây lát rồi chậm rãi vươn tay ra ôm lấy Vân Yên Nhi. Nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô bé, rốt cuộc trên mặt anh ta cũng hiện lên nụ cười: "Giống! Giống lắm!"
"Xinh đẹp y như bà nội cháu vậy!"
"Bố mẹ có nhìn thấy không? Tư Thành lấy vợ rồi, còn có con nữa, bố mẹ được làm ông bà nội rồi!"
Đôi mắt anh ta đỏ lên, nước mắt trào ra. Hạng Tư Thành bước tới, mở miệng nói: "Anh đi theo em đi!"
Hạng Thiếu Quân ảm đạm lắc đầu: "Tư Thành, anh có lỗi với em, có lỗi với bố mẹ, anh đánh mất gia nghiệp của chúng ta rồi!"
Hạng Thiếu Quân bắt đầu kể lại mọi chuyện. Nhà họ Hạng đã truyền lại được chín mươi tám đời, gia chủ hiện tại là ông nội của Hạng Tư Thành.
Ông cụ Hạng có ba con trai một con gái, con trai cả là con của bà cả, đồng thời cũng là bố mẹ ruột của Hạng Tư Thành.
Nhưng bà nội của Hạng Tư Thành mất sớm, ông cụ Hạng lấy vợ hai, sinh thêm mấy người con còn lại. Lúc Hạng Tư Thành mười tuổi, bố mẹ anh bỗng biến mất khỏi thế giới này, không có một tin tức gì cả. Nhưng với nhà họ Hạng có quan niệm dòng dõi nghiêm ngặt, là trưởng tôn của chi chính, hai anh em Hạng Tư Thành và Hạng Thiếu Quân vẫn có địa vị cao cả.
Chỉ có điều, vào năm Hạng Tư Thành mười hai tuổi, tất cả đều thay đổi.
Ông cụ Hạng bỗng tuyên bố mắc bệnh và cần tĩnh dưỡng, giao tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Hạng cho phu nhân đương nhiệm là Thẩm Tuyết Liên. Kể từ đó, Thẩm Tuyết Liên chèn ép hai anh em họ mọi lúc mọi nơi. Không có bố mẹ che chở, anh em họ bị hà hiếp đủ kiểu, nhất là mấy cô chú trong nhà. Hạng Tư Thành tuổi trẻ bồng bột, không chịu nổi nỗi nhục ấy nên đã rời khỏi nhà họ Hạng và tham gia quân ngũ. Hạng Thiếu Quân là anh cả thì lại lựa chọn nhẫn nhịn, thay em trai và bố mẹ bảo vệ gia nghiệp vốn thuộc về bọn họ.
Cách đây không lâu, Hạng Thiếu Quân bị hãm hại, Thẩm Tuyết Liên đã nương cớ đó đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Hạng, đồng thời đày anh tới chợ cung cấp lao động. Thẩm Tuyết Liên còn cắt cử người tới trông coi, không cho Hạng Thiếu Quân kiếm tiền theo cách nào khác ngoài việc làm thuê. Cậu cả nhà họ Hạng từng có địa vị cao cả bỗng chốc biến thành người làm thuê dưới đáy xã hội, sống một cuộc sống nhọc nhằn ăn không đủ no, áo không đủ mặc.
Đúng thế, ngoài thân phận là thiếu soái của vùng biên giới phía Bắc ra thì Hạng Tư Thành còn là con cháu chi chính của nhà họ Hạng, thân phận cực kỳ tôn quý.