Chương 129: Cái bẫy
Khách sạn Grand vốn chật cứng khách, đêm nay, lại yên tĩnh đến lạ thường.
Nơi này ba bước có người gác, năm bước có chốt canh, rất nhiều người áo đen kiểm soát nghiêm ngặt cả nhà hàng như một nơi cơ mật!
Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn Grand, Dương Kiêu xuống xe mở cửa xe cho Hạng Tư Thành, nhìn cổng lớn với đèn neon nhấp nháy, ánh mắt của Hạng Tư Thành như một hố đen, sâu thẳm vô tận!
“Đứng lại!”
Hai người áo đen đi ra cửa, đưa tay chặn Hạng Tư Thành, một người trong đó khinh thường nhìn anh, lên tiếng nói: “Trước khi vào trong, phải kiểm tra toàn thân một lượt đã!”
Nói xong, anh ta không đợi Hạng Tư Thành đồng ý, liền đưa tay định sờ vào người Hạng Tư Thành, ánh mắt của Dương Kiêu phía sau Hạng Tư Thành sắc lạnh, bỗng đưa tay tóm lấy cổ tay của người áo đen, vặn ngược lại, nâng đầu gối, trực tiếp treo hắn lên khung cửa, tức giận nói: “Mày là cái thá gì, cũng xứng lục soát người của thiếu soái bọn tao ư?”
Người đàn ông áo đen đau đến toát mồ hôi hột, nhìn dáng vẻ hung dữ của Dương Kiêu, Dương Kiêu hừ một tiếng, quăng anh ta sang một bên, Hạng Thư Thành vẫn nhìn thẳng và đi vào trong.
Bên trong tòa nhà được trang trí diễm lệ huy hoàng, tràn đầy không khí cổ điển tôn quý, lúc này, một người dáng vẻ quản gia đi đến, nói: “Xin hỏi, anh là Hạng Tư Thành, anh Hạng phải không?”
Hạng Tư Thành gật đầu.
“Cậu Giang đang ở dưới đợi anh, bảo tôi đưa anh qua đó!”
Ở dưới?
Ánh mắt của Hạng Tư Thành bỗng hiện lên tia sáng, xem ra e rằng tòa nhà khách VIP này không chỉ đơn giản là một nhà hàng….
Dương Kiêu vừa muốn đi theo, quản gia lại cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, anh Giang nói, chỉ cho một mình anh Hạng xuống đó!”
Dương Kiêu sắp nổi giận, Hạng Tư Thành bình tĩnh nói: “Anh ở đây đợi tôi là được!”
“Nhưng mà thiếu soái, anh…”
Ánh mắt của Dương Kiêu hiện lên vẻ lo lắng.
“Không sao, năm năm trước, tôi có thể khiến chúng nhìn thấy tôi giống như chuột nhìn thấy mèo, năm năm sau, cho dù chuột đã lớn, nhưng cũng vẫn là chuột thôi!”
Quản gia đưa Hạng Tư Thành đến một căn phòng bình thường, nhẹ nhàng xoay bình hoa trên bàn, bình phong phía sau dần dần được mở ra, lộ ra một cửa động tối om.
Ánh mắt Hạng Tư Thành sẫm lại, quả nhiên là còn có một không gian riêng biệt khác!
“Anh Hạng, tôi chỉ có thể đưa anh đến đây thôi, bọn anh Giang đang đợi anh ở dưới!”
Hạng Tư Thành không hề e sợ, bước vào trong, chưa bước được bao lâu, bỗng nhiên, một khoảng trống rộng rãi như sân vận động nhỏ hiện ra trước mắt mình!
Xung quanh là các hàng ghế vây quanh, còn ở giữa, là một võ đài giống như sàn đầu quyền anh!
Không ai nghĩ rằng, ở thủ đô tấc đất tấc vàng, ở phía dưới, lại ẩn giấu một bí mật khổng lồ!
“Đội trưởng Hạng, à không, bây giờ phải gọi là thiếu soái, chào mừng anh đến với sản nghiệp của nhà họ Giang tôi!”
Giang Thiếu Sách dang rộng đôi tay, ánh mắt thản nhiên nhìn anh: “Mong rằng anh sẽ thích nơi này!”
“Tao khinh! Thiếu soái chó chết gì!”
Hồ Khang phỉ nhổ một cái, vẻ mặt khinh bỉ đi đến: “Chỉ là một thằng lính thôi! Dù có được lên chức lợi hại thế nào, thì cũng chỉ là một binh lính, một câu nói của cấp trên, bảo anh ta chết, anh ta cũng phải chết!”
Sau đó, lại có mấy người lần lượt đi đến, tổng cộng có tám người, và thật bất ngờ, Chu Bân cũng có mặt!
Anh nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, điều khác là họ không còn vẻ hống hách và ấu trĩ ban đầu, điều giống là ánh mắt của họ nhìn anh vẫn tràn đầy lòng hận thù, Hạng Tư Thành bỗng bật cười: “Đến thật đông đủ đấy!”
“Hôm nay đám công tử ăn hại của bát đại hào môn thủ đô đều đến đông đủ rồi, xem ra thể diện của Hạng Tư Thành ta cũng thật lớn!”
“Hạng Tư Thành!”
Hùng Triển của nhà họ Hùng bước ra một bước, vẻ mặt khinh thường: “Năm đó mày đánh gãy bảy cái xương sườn của tao, tao ghi nhớ suốt năm năm! Hôm nay, tao phải tận tay chặt đứt từng chiếc từng chiếc xương sườn của mày!”
Hạng Tư Thành nhàn nhạt nhìn hắn ta: “Hành hung trên phố, giết hai người liên tiếp, thậm chí còn muốn tiếp tục gây hấn, Hùng Triển, nếu không phải ông già nhà mày đến nhanh, thì bây giờ cỏ trên phần mộ của mày cũng phải cao ít nhất hơn hai mét rồi!”
“Ha ha, thiếu soái Hạng không hổ là thiếu soái Hạng! Bất kể lúc nào cũng đều bình tĩnh nhẹ nhàng như vậy!”
Giang Thiếu Sách vỗ tay, cười nói: “Nhưng không biết là, đợi khi thấy món quà mà chúng tôi chuẩn bị cho anh, thì anh có còn bình tĩnh như vậy nữa không!”
“Nói thừa! Giao người anh em của tao ra đây!”
“Ấy, xem ra anh đã đoán được rồi, nếu đã vậy, thì lấy món quà ra đây đi!”