Đây không phải người xa lạ gì mà chính là cấp trên của Lý Văn Quang, cục trưởng Tả Tư Thần.
“Cậu Lục, cậu cũng tới đây dùng bữa à.” Tả Tư Thần nhiệt tình chào hỏi.
Dù mấy hôm trước Lục Trần có mời ông ta ăn cơm nhưng ông ta vẫn không dám khinh xuất chút nào.
Chàng trai trẻ tuổi này nhìn ngoài thì rất bình thường, nhưng lại chính là ông chủ đứng sau Kỹ thuật Di Kỳ, đến sếp của sếp ông ta cũng phải nể mặt anh, rồi phân phó nhiệm vụ xuống cấp dưới, tất cả các phòng ban đều phải tích cực phối hợp với công việc của Kỹ thuật Di Kỳ. Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy sự săn sóc đặc biệt thế này trong cục.
Đương nhiên tất cả mọi người đều hiểu chuyện này.
Dù sao chỉ nhìn khoản đầu tư cũng đủ thấy về sau Kỹ thuật Di Kỳ sẽ vượt xa Tập đoàn Quân Duyệt.
Trước đó, một năm tập đoàn Quân Duyệt nộp đến tận hơn bốn mươi tỷ tiền thuế, ngồi vững vị trí doanh nghiệp quyền lực số một Du Châu. Rồi sau này khi Kỹ thuật Di Kỳ đi vào hoạt động, tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng ra công ty này sẽ khổng lồ tới mức nào.
“Đúng vậy, giờ cục trưởng Tả mới tới dùng bữa à.” Lục Trần gật đầu, mỉm cười nói.
“Có chuyện gấp nên tôi bị muộn giờ cơm.” Tả Tư Thần cười nói.
“Tôi hiểu mà, ai cũng có lúc bận bịu chuyện gấp, tôi nghĩ bạn bè ông sẽ thông cảm thôi.” Lục Trần nói xong bèn nhìn Lâm Di Quân và Ngô Lỗi, tỏ ý rằng bọn họ có thể đi trước.
Lâm Di Quân và Ngô Lỗi thấy Lục Trần quen biết với cục trưởng Tả đứng đầu cục công thương mà cùng kinh ngạc há miệng.
Ngô Lỗi còn ổn, trước đó cậu ta đã biết Lục Trần sắp mở siêu thị, có quen biết cục trưởng Tả cũng là chuyện thường.
Nhưng còn Lâm Di Quân lại đánh trống ngực thình thịch.
Cho tới hôm qua cô vẫn còn nghĩ cách để Lục Trần và Lý Văn Quang cởi bỏ ân oán, mong khi Lục Trần lập nghiệp Lý Văn Quang có thể giúp đỡ, dù không giúp được gì thì cũng chẳng đến mức gây trở ngại cho anh.
Nào ngờ Lục Trần lại quen thân với cấp trên của Lý Văn Quang.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng cô mới hiểu lý do cả hôm qua lẫn hôm nay Lục Trần đều không buồn nể mặt Lý Văn Quang.
Chỉ là việc Lục Trần quen biết với một nhân vật máu mặt như cục trưởng Tả khiến cô càng thêm nghi ngờ.
Đây đã là người quyền lực thứ ba mà cô chưa từng dám nghĩ tới rồi.
Lục Trần ơi là Lục Trần, chồng yêu của em, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa đây?
“Mọi người lên xe trước đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với cục trưởng Tả.” Thấy hai người không có phản ứng gì, Lục Trần chỉ có thể mở lời trước.
“Ừ, được.” Ngô Lỗi sực tỉnh, tự giác rời đi.
Lâm Di Quân nén sự ngạc nhiên trong lòng rồi quay đi, bước về phía xe mình.
Sau khi hai người rời đi, Lục Trần mới nói với Tả Tư Thần: “Cục trưởng Tả, tôi không mong Lý Văn Quang tham gia vào công việc của Kỹ thuật Di Kỳ.”
Tả Tư Thần sững sờ, Lý Văn Quang là cháu trai của phó cục trưởng Lý Kiến An, Kỹ thuật Di Kỳ là dự án có thể đẩy mạnh thành tích, ai ai cũng muốn góp mặt.
Lý Kiến An cũng tích cực đề cử cậu cháu Lý Văn Quang của mình.
Có thể nói chỉ cần Lý Văn Quang tham gia kế hoạch xây dựng Kỹ thuật Di Kỳ, hai ba năm nữa thôi chắc chắn hắn sẽ thăng tiến thêm bước nữa.
“Được, tôi nhất định sẽ cân nhắc kỹ càng lời kiến nghị của cậu Lục.” Tả Tư Thần gật đầu, dù nói vậy nhưng ông ta sẽ không suy nghĩ cân nhắc thật, mà lòng đã thầm gạch tên Lý Văn Quang khỏi danh sách rồi.
“Được, vậy tôi không quấy rầy, làm mất thời gian dùng bữa của cục trưởng Tả nữa.” Lục Trần gật đầu, bước trở lại xe.
Vì bị Lục Trần và Ngô Lỗi làm bẽ mặt mà Lý Văn Quang chẳng còn lòng dạ nào nán lại, hắn xin lỗi mọi người một tiếng rồi bỏ về.
Những người khác thấy vậy cũng không muốn ở lại ăn cơm, họ cùng thầm mắng chửi Lục Trần và Ngô Lỗi rồi bỏ đi.
Mà đám người vừa bước ra khỏi khách sạn cũng đã nhìn thấy hết cảnh Lục Trần trò chuyện với Tả Tư Thần rồi.
Thấy cục trưởng Tả và Lục Trần trò chuyện vui vẻ như bạn lâu năm mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cằm chuẩn bị rơi xuống đất tới nơi.
Đây chính là tên kém cỏi ban nãy bọn họ vừa cười nhạo đó sao?
Đây thật sự là một tên kém cỏi chẳng có tài cán gì ư?
Tất cả mọi người đều có cảm giác như trời sập.
Khi nãy bọn họ còn đứng trên cao châm chọc nhạo báng Lục Trần, bảo anh không biết cư xử, kém cỏi chẳng có tài cán gì, thế mà chớp mắt người ta đã đứng trò chuyện vui vẻ với sếp của Lý Văn Quang rồi.
Khoảnh khắc ấy Lý Văn Quang lại càng kinh ngạc tới cực độ.
Hắn hiểu Tả Tư Thần hơn bất cứ ai ở đây.
Ánh mắt Tả Tư Thần nhìn Lục Trần còn chứa cả sự nịnh hót.
Hắn khó lòng tưởng tượng nổi Tả Tư Thần lại đi bợ đỡ Lục Trần.
Rốt cuộc thân phận của Lục Trần là gì mới có thể khiến Tả Tư Thần sợ hãi, kính nể như vậy?
“Khỉ thật, mọi người có thấy không, hai vợ chồng Lục Trần và Lâm Di Quân mỗi người lái một chiếc A6 đời mới kìa, đó là mẫu Audi mới giá gần năm trăm nghìn tệ đấy.”
“Đúng vậy, hai chiếc là gần một triệu tệ rồi, những người ở đây có mấy ai bỏ ra được một triệu tệ để mua xe đâu, hơn nữa còn mỗi người một chiếc nữa chứ?”
“Trước đó ai bảo Lâm Di Quân chỉ là nhân viên sale chạy doanh thu vậy? Ai bảo muốn giúp Lục Trần tìm chân bảo vệ? Đứng ra đây xem tôi có đánh chết cậu ta không? Mấy cậu có thấy nhân viên sale và tên bảo vệ quèn nào lái xe A6 năm trăm nghìn tệ chưa?”
Hồ Mẫn – bạn của Lâm Di Quân thấy hai vợ chồng Lục Trần mỗi người lái một chiếc xe lần lượt bỏ đi mà lòng chỉ nở nụ cười khổ.
Trước đó Hồ Mẫn còn liên tục kể xấu Lục Trần trước mặt Lâm Di Quân, giờ đột nhiên cô lại cảm thấy mình như một kẻ nhỏ mọn vậy.
Vu Lệ trân trân nhìn hai chiếc A6 lần lượt lướt qua trước họ mà sầm mặt.
Lúc nãy cô ta còn lấy chức bảo vệ ra để châm chọc Lục Trần, cô ta thực sự cho rằng Lục Trần tới gặp bạn trai mình để tìm việc, nào ngờ Lục Trần lại chỉ đùa cô ta mà thôi.
Người có thể lái được xe Audi A6 sẽ cần cái chức bảo vệ đó sao?
Đến giám đốc bộ phận bảo vệ cũng chẳng ngồi nổi lên ghế chiếc A6.
Khoảnh khắc này, đột nhiên Vu Lệ phát hiện ra mình thật là nực cười.
Nhưng cô ta lại hận lây sang Lục Trần.
“Lục Trần, cứ chờ đấy, đợi tới khi tôi và Chí Hằng đứng vững ở Kỹ thuật Di Kỳ thì tôi sẽ tính sổ với cậu!” Vu Lệ nghiến răng, giận dữ nghĩ thầm.
Dù rằng xe của Triệu Thiên Vũ còn cao cấp hơn cả vợ chồng Lục Trần nhưng hắn lại nhận ra mình đã hoàn toàn nhìn lầm người rồi.
Thật lòng mà nói, trước đó Triệu Thiên Vũ cảm thấy Lục Trần chỉ là một kẻ kém cỏi nên chẳng buồn để ý tới anh, nào ngờ Lục Trần lại là một trong những người thành đạt nhất lớp.
Mà người ngạc nhiên và không cam tâm nhất chính là Cao Hổ.
Trước đó Lục Trần đứng ra bảo vệ Ngô Lỗi, không cho Cao Hổ đường lui, Cao Hổ còn định lấy địa vị và chuyện tiền bạc ra để làm nhục Lục Trần.
Vậy mà…
Giờ hắn mới biết Lục Trần không quan tâm tới địa vị hay tiền bạc là do trên phương diện này, anh hoàn toàn đè bẹp hắn, thậm chí còn là đè nặng tới mức không ngóc nổi đầu.
“Cục trưởng Tả.” Thấy Tả Tư Thần bước tới, Lý Văn Quang vội gạt bỏ tâm trạng của mình để chào hỏi.
Tả Tư Thần thấy Lý Văn Quang, bèn đưa mắt nhìn Lục Trần vừa mới bỏ đi, lòng ông ta chợt hiểu tại sao khi nãy Lục Trần lại có yêu cầu như vậy.
“Ừ, vừa hay tôi có chuyện muốn thông báo cho cậu, cậu không phải tham gia vào chuyện của Kỹ thuật Di Kỳ nữa.”
“Tại… tại sao?” Lý Văn Quang bàng hoàng, có một chân trong kế hoạch xây dựng Kỹ thuật Di Kỳ chính là cơ hội kiếm thành tích rất tốt, đồng thời đó cũng là một cách tuyệt hảo giúp hắn được thăng chức, phải bỏ ra nhiều công sức lắm Lý Văn Quang mới nắm được cơ hội này, hắn không thể chấp nhận được lời Tả Tư Thần nói.
“Vì cậu đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.” Tả Tư Thần thương cảm liếc nhìn Lý Văn Quang rồi sải bước vào khách sạn.