"Xác xuất nó va vào vệ tinh Titan là bao nhiêu" Lục Trần hỏi.
"100%, nó đã bị lực hấp dẫn của vệ tinh Titan tác động vào rồi, 12 giờ nữa là sẽ va vào vệ tinh Titan." Đinh Đại Thành nói.
"Mẹ kiếp, vậy tức là chúng tôi chỉ còn thời gian trêи dưới 10 tiếng để sơ tán, có rất nhiều xe công cụ và các vật dụng khác làm sao mà di tản kịp." Lục Trần khó mà kìm chế để không phát ra một tiếng chửi thề, trong lòng vô cùng buồn bực.
Vốn là anh còn định sẽ khai thác ở trêи vệ tinh Titan 1, 2 năm nữa, không ngờ lại bị bức đến nước không thể không rời khỏi đây được.
Cảnh tượng này cảm giác giống như ở trêи Trái Đất trước đây, nếu như có thể cho bọn họ thêm thời gian vài năm phát triển nữa, thì bọn họ chắc chắn sẽ có đủ thời gian để thu thập thêm nhiều nguồn tài nguyên hơn, phát triển được những công nghệ khoa học tốt hơn.
Nhưng đến cuối cùng, khi họ vừa mới có năng lực để rời khỏi Trái Đất thì virus D đã bức họ buộc phải rời khỏi Trái Đất trước, buộc phải bước vào hành trình trôi nổi giữa mênh ʍôиɠ vũ trụ bao la.
Còn bây giờ, bọn họ khó khăn lắm mới tìm được vệ tinh Titan có nguồn tài nguyên phong phú này để mở rộng khai thác thì lại gặp phải chuyện một vệ tinh nhỏ sắp va vào vệ tinh Titan, chuyện này có cần phải trùng hợp như vậy không.
"Hi vọng lần này thật sự chỉ là sự trùng hợp!"
Trong lòng Lục Trần thầm than, nếu như truyện này không phải là sự trùng hợp mà do có thế lực nào âm thầm sắp xếp thì thật sự quá khủng bố rồi.
Nếu thật sự như vậy thì tương lai của nhân loại sẽ là cái gì đây?
Anh không biết, cũng không dám nghĩ đến.
"Mệnh lệnh cho tất cả mọi người, lập tức dừng toàn bộ công việc đang làm, thu dọn tất cả các công cụ về tàu Hi Vọng, chúng ta chỉ có thời gian 10 tiếng nữa thôi, sau 10 tiếng lập tức rời khỏi vệ tinh Titan." Lục Trần sau khi liên hệ với Tạ Vĩ Hào thì trầm giọng nói.
Chuyện này toàn bộ đều do tân chính phủ sắp xếp nên Lục Trần để Tạ Vĩ Hào đi xử lý.
"Có chuyện gì lớn sắp xảy ra sao?" Tạ Vĩ Hào nghe giọng điệu của Lục Trần không được bình thường bèn hỏi.
"Ừ, có một tiểu hành tinh đường kính 20 ki-lô-mét trong vòng 12 giờ đồng hồ tới sẽ va vào vệ tinh Titan, đến lúc đó toàn bộ vệ tinh Titan sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất, chúng ta nếu không tranh thủ thời gian rời đi e là phi thuyền Hi Vọng sẽ bị hủy diệt mất." Lục Trần nói.
"Được, tôi lập tức sắp xếp." Tạ Vĩ Hào nói rồi vội vàng cúp máy.
Đúng lúc này thì đột nhiên dưới chân mọi người xảy ra một đợt chấn động kịch liệt, tất cả mọi người đều ngã nhào xuống đất, hơn nữa sự chấn động còn càng ngày càng lớn, cả phi thuyền Hi Vọng đều bị rung lắc kịch liệt……
Động đất?
Hay là……
Trận động đất tiếp diễn trong khoảng ba đến bốn phút đồng hồ, trêи thực tế, chỉ có trong một hai phút đầu là rung lắc rất khủng khϊế͙p͙, về sau lại dần dần giảm dần, đến khi hoàn toàn dừng lại thì tổng cộng thời gian địa chấn là gần 5 phút đồng hồ.
Sau khi trận động đất hoàn toàn dừng lại, mọi người mới quan sát rõ ràng tỉ mỉ xung quanh một lượt thì đã phát hiện ra một đường khe nứt lớn trêи mặt vệ tinh Titan.
Đây chính là động đất trêи vệ tinh Titan.
Phải biết rằng, mặt đất ở khu vực này được làm bằng xi măng, không phải là nền đất ban đầu của vệ tinh Titan, hơn nữa còn đã được thông qua những kiểm nghiệm nghiêm khắc của đội chuyên gia, tuyệt đối không phải loại công trình kém chất lượng sụp đổ sau ba ngày mưa, ngay đến nền đất ở đây còn bị nứt ra thế này thì có thể tượng tượng trận động đất trước đó rốt cuộc là mạnh đến mức nào.
Còn ở khu khai thác quặng mỏ lại không được may mắn, trận động đất bất ngờ lần này đã khiến hang mỏ bị sập.
Những công nhân đang làm việc đều đã bị chôn vùi bên trong.
Lục Trần càng không may mắn hơn, anh đang nói chuyện với Tạ Vĩ Hào, căn bản không ý thức được sẽ có động đất xảy ra, phi thuyền Hi Vọng trong lúc động đất kịch liệt xảy ra đã bất ngờ bị ngiêng nên dẫn đến phần đầu của Lục Trần đập mạnh vào một chiếc thùng hợp kim.
Cho dù anh có là cao thủ tuyệt thế thì trong nháy mắt cũng thật sự không tránh kịp.
Mặc dù anh cảm nhận được trước nguy hiểm thì cũng vậy, cho nên anh gần như hôn mê trong vài phút đồng hồ, mãi đến khi trận động đất kết thúc, đầu óc anh vẫn có chút không tỉnh táo, phần đầu chảy rất nhiều máu, trông vô cùng đáng sợ.
Lúc này mọi người xung quanh cũng mới tỉnh lại sau biến động bất ngờ xảy ra.
Từ Kinh phát hiện ra Lục Trần bị thương đầu tiên, cậu hô lên một tiếng rồi xông đến, lập tức đỡ Lục Trần lên đồng thời ánh mắt đỏ ngầu gào lên gọi: "Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ! Bác sĩ đang ở chỗ quái nào thế, không thấy đâu là sao?"
"Tôi không sao." Lục Trần lắc đầu, sau đó quay lại nhìn mấy người Đinh Đại Thành, lúc này mấy người Đinh Đại Thành cũng bị thương nhưng chỉ là những vết thương nhỏ.
"Mau đi kiểm tra tàu Hi Vọng, xem xem có bị tổn thất nào không, mẹ kiếp trận động đất này bất ngờ quá!" Lục Trần trầm giọng nói.
"Vâng." Đinh Đại Thành gật đầu, rồi đích thân đi sắp xếp nhân viên kiểm tra tàu Hi Vọng.
Nếu như tàu Hi Vọng có bất cứ sơ xuất gì thì coi như xong rồi.
Bọn họ chỉ có thời gian 10 tiếng đồng hồ, trong thời gian này không thể xảy ra bất cứ sai sót gì, nếu không 110 nghìn con người cuối cùng này sẽ hoàn toàn phải chôn thân ở vệ tinh Titan.
"Thiếu gia!" Lâm Thông vội vàng mang đến một miếng vải trắng, băng lại vết thương trêи đầu của Lục Trần, miếng vải nhanh chóng chuyển thành màu đỏ tươi.
Cũng may mấy phút sau thì bác sĩ đã tới, bọn họ vội vàng tiến hành sơ cứu đơn giản cho Lục Trần.
"Hạm trưởng, vết thương trêи đầu anh hơi dài, bắt buộc phải khâu, xin mời anh trở về phòng y tế." Một nữ bác sĩ nói.
"Không cần đâu, khâu ngay tại đây luôn đi." Lục Trần nói.
"Việc này, thôi được rồi, vậy tôi tiêm thuốc tê cho anh trước nhé." Nữ bác sĩ đành nói.
"Không cần, cứ như vậy khâu đi." Lục Trần lắc đầu, lúc này đang là thời khắc quan trọng, liên quan đến tàu Hi Vọng, liên quan đến hi vọng cuối cùng, anh đương nhiên không thể hôn mê được.
Chỉ còn 10 tiếng cuối cùng, anh lại càng phải xác nhận tất cả mọi thứ thuận lợi mới yên tâm được.
Cho nên, anh không muốn tiêm thuốc tê, cũng không thể tiêm thuốc tê.
"Hạm trưởng, vết thương của anh rất dài, cũng rất sâu, nếu không tiêm thuốc tê thì khi chúng tôi rửa vết thương thôi anh đã rất đau rồi……" Nữ bác sĩ nói.
"Đừng nói nhiều nữa, chút đau đớn này có là gì chứ." Lục Trần trừng mắt, lớn giọng quát.
Nữ bác sĩ sững người, không dám nói gì thêm nữa, vội vàng bảo trợ lý của cô rửa vết thương cho Lục Trần trước.
Mấy y tá thấy Lục Trần không cho tiêm thuốc tê mà bắt bọn họ trực tiếp rửa vết thương thì cũng không biết do bọn họ sợ hãi hay là do sự kính sợ với Lục Trần mà tay cứ run run.
Lục Trần kêu khe khẽ, nhưng cũng không nói gì, anh nhìn Từ Kinh nói: "Lấy cho anh điếu thuốc."
Từ Kinh gật đầu, lập tức châm cho Lục Trần một điếu thuốc.
Lục Trần dựa mình lên ghế, rít một hơi thật dài, nhìn về phía trước không chớp mắt.
Điều này khiến mấy y tá kinh ngạc hết sức.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp bệnh nhân như Lục Trần, không chịu tiêm thuốc tê mà cứ để cho bọn họ xử lý vết thương.
Hơn nữa còn chịu được nỗi đau như vậy, ngay đến một tiếng kêu đau anh cũng không kêu.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc trước người anh kêu lên.
Mọi người chưa kịp phản ứng anh đã nghe rồi, là Tạ Vĩ Hào gọi.