"Đến hắn mà anh cũng không biết à?", trưởng bộ phận an ninh trợn tròn mắt: "Là đại ca thế giới ngầm của cả khu này đấy! Dưới trướng có không biết bao nhiêu đàn em, hơn nữa còn là một tên điên, ở đây không ai dám chọc vào hắn cả".
"Hắn kéo ghế về phía tên ngu kia rồi, chẳng nhẽ muốn đánh sao?"
"Liệu có đánh chết người không?"
Mọi người xì xào bàn tán, chỉ thấy cậu thanh niên thấp bé đi đến bên người Lâm Trạch, vẻ mặt lạnh lẽo.
Bộ dạng hung thần ác sát kia như đang muốn giết người vậy.
"Anh Hắc", Tần Binh kêu một tiếng, sắc mặt hơi khó coi.
Hắn không ngờ người này không nể mặt mình, vừa vào đã đạp bay người của hắn.
"Tao đang nói chuyện với mày à?"
Cậu thanh niên thấp bé liếc hắn một cái, khí thế mạnh mẽ khiến cho Tần Binh không dám ho he nửa lời, còn lui về sau hai bước.
Sau khi dọa tên Tần Binh sợ lùi lại, cậu thanh niên thấp bé nhìn Lâm Trạch, đôi mắt cá chết hung hăng đầy ý xấu.
Cậu thanh niên thấp bé từ từ giơ ghế lên, sau đó vung mạnh về phía Lâm Trạch!
Mọi người sợ giật mình, sắp xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy rồi, tuy nhiên cậu thanh niên thấp bé lại đập mạnh ghế xuống đất, sau đó đặt ngay sau Lâm Trạch.
"Anh Trạch! Hu hu hu em nhớ anh lắm!"
Cậu thanh niên thấp bé lao lên, ôm lấy Lâm Trạch, khóc lóc trông vô cùng khoa trương.
Mọi người trợn tròn mắt, không ai ngờ cậu thanh niên thấp bé lại làm vậy, bọn họ sợ chết khiếp rồi!
Anh... anh Trạch?
Ông sếp lớn bị đạp lộn nhào há hốc miệng, kẻ độc ác ban nay làm ông ta sợ suýt tè ra quần, sao bây giờ lại gọi người khác là anh?
"Đàn ông con trai, làm vậy không thấy tởm à?", Lâm Trạch khó chịu, dùng sức đẩy cậu ấy ra, sau đó mỉm cười dịu dàng.
"Tiểu Hắc, lâu lắm rồi không gặp".
"Tiểu Hắc?", có mấy người không kìm nổi mà hét lên.
Mẹ kiếp, đây là anh Hắc khiến người người khiếp sợ sao?
Sao lại để người ta gọi là Tiểu Hắc?