Nếu như có thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì anh tuyệt đối sẽ không sử dụng não.
Sau khi nghe hắn nói xong, mọi người lại càng thêm buồn cười.
“Ôi dào, cười chết đi được, đá bọn tôi sao?”, Tần Binh bật cười thành tiếng, cười đến đau cả bụng.
"Cậu nghĩ rằng mình đang ở thời đại nào thế? Nghĩ mình là Diệp Vấn à?"
"Có ai gọi cho bệnh viện tâm thần giúp tôi được không? Sao lại cho tên ngu này chạy loạn ra đây vậy”.
"Đội trưởng Vương, đến lượt cậu đó, tên ngốc này định giao chiến với bộ phận an ninh của cậu đấy!"
Mọi người liên tục cười nhạo, bọn họ nhìn Lâm Trạch như thể đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Tần Binh bật cười, khinh thường nhìn Lâm Trạch.
Đã không còn ai trong công ty biết đến Lâm Trạch nữa, cũng không có ai biết Nhan Khinh Nguyên, tập đoàn y dược Nhan Trạch sớm đã được đổi tên thành tập đoàn y dược Tần Binh từ lâu rồi!
Lâm Trạch hoàn toàn không thể đe dọa hắn được, một tên hề diễn trò mà cũng đòi giành lại công ty từ tay hắn à? Đúng là chuyện nực cười mà!
"Muốn đánh người sao? Nhào vô!"
Tần Binh nở nụ cười chế nhạo, còn chủ động sờ mặt rồi nhìn về phía anh để khiêu khích: "Lại đây mà đánh”.
"Chỉ cần mày dám đánh, hôm nay ông đây sẽ dám kêu người ném mày ra khỏi đây!"
"Uy phong quá đi".
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng chế nhạo vang lên từ phía cửa phòng họp.
"Dám nói chuyện với anh Trạch của tôi thế à, tên nào mà gan đến vậy?"
"Dám nói năng như vậy với anh Trạch của tao, ai mà giỏi thế?"
Đi kèm với giọng nói đó, một bóng người gầy gò thấp bé lững thững đi vào, vừa vào, cậu ấy liền đi đến bên một ông sếp lớn, một cước đạp ông ta ngã lăn xuống đất.
"Mày..."
Ông sếp lớn đó nổi giận, kết quả vừa ngẩng đầu đối mặt với người đó, mấy lời còn sót lại đều nghẹn lại trong cổ họng.