Cửa phòng họp như bị một lực vô cùng lớn đá văng ra, cánh cửa hai bên thậm chí còn va mạnh vào tường làm gạch ngói trên tường văng ra mấy miếng!
Mọi người ngay lập tức náo loạn, chỉ nhìn thấy một bóng người gầy gò với khuôn mặt lạnh lùng sải bước đi vào.
"To gan! Cậu đến từ bộ phận nào!"
"Là người của bộ phận nào? Mau đưa hắn ra ngoài”.
"Đây là nơi mà cậu có thể vào sao!"
Mọi người đều giận dữ hét lên, những người có mặt ở đây đều là lãnh đạo cấp cao, vậy mà tên nhãi này lại dám đá cửa xông vào ư?
Thay vì tức giận như những người kia, có mấy vị sếp nhìn Lâm Trạch lại thấy rất quen mắt.
“Cậu là...”
“Lâm Trạch”, Lâm Trạch lạnh lùng nói: “Tôi đến đây để lấy lại đồ thuộc về mình”.
"Đồ của cậu sao?"
Tần Binh và một số quản lý cấp cao lập tức nhìn nhau, sau đó đột nhiên bật cười, đặc biệt là Tần Binh, hắn cười như được mùa vậy.
“Thằng nhóc, đồ gì của cậu ở đây?”, Tần Binh nhịn cười rồi hỏi.
“Toàn bộ tập đoàn này đều thuộc về tôi, tôi muốn lấy lại”, Lâm Trạch ngang ngược nói.
"Nực cười! Tập đoàn này là của tôi mới đúng, cậu là cái thá gì?", Tần Binh cười đến phát điên.
Hắn đã từng tưởng tượng có ngày Nhan Khinh Nguyên sẽ đích thân đến để lấy lại công ty, thậm chí hắn còn tìm cách để đối phó với cô.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ người đến lại là một tên vô dụng có tiếng như Lâm Trạch.
Đây chẳng khác gì đang sai một con chó đến, còn nói muốn cướp công ty từ tay Tần Binh hắn à.
"Ôi chao, cười chết mất thôi, còn muốn giành công ty sao, cậu là ai? Có ai biết cậu không?"
Tần Binh cười phá lên rồi nhìn mọi người xung quanh: "Các người biết cậu ta à?"
"Người này là ai?"
"Cậu ta không phải người của công ty chúng tôi, mau gọi bảo vệ đi, đưa cậu ta ra ngoài”.
"Có phải tên điên nào đó không?"
Cả đám người lần lượt giễu cợt, ngoại trừ một vài nhân viên cũ của Tần Binh ra thì không có ai biết Lâm Trạch cả.
Sau năm năm thay da đổi thịt, chẳng còn mấy ai trong công ty biết đến Nhan Khinh Nguyên, huống chi là Lâm Trạch?