Năm năm trước, trước khi Tiểu Tiểu ra đời, Nhan Khinh Nguyên đã sở hữu một tập đoàn y dược.
Về phương diện kinh doanh, Nhan Khinh Nguyên có thiên phú rất tuyệt vời, không cần có sự giúp đỡ của nhà họ Nhan nhưng cô vẫn có thể nâng tầm công ty lên một bậc, biến một công ty nhỏ trở thành một tập đoàn lớn.
Tập đoàn càng ngày càng phát triển khi được một người phụ nữ dẫn dắt.
Nhưng tất cả đều đã thay đổi vào năm năm trước.
Lâm Trạch biến mất, Nhan Khinh Nguyên đã gần như sụp đổ, sau đó nhà họ Nhan bắt đầu chèn ép công ty.
Thảm họa vẫn không dừng lại ở đó, Lâm Tiểu Tiểu được sinh ra cách đây bốn năm nhưng cô bé vẫn luôn bị bệnh, mẹ Lâm Trạch thì bị tai nạn cách đây một năm, bốn năm trước cô sớm đã tiêu hết tiền tiết kiệm của mình.
Cho đến một năm trước, vì để bảo vệ cho Lâm Tiểu Tiểu, cô đã chọn nghe theo lời của nhà họ Nhan, sau đó trở thành con rối trong cuộc liên hôn của nhà họ Nhan.
Không ai có thể tưởng tượng được năm năm qua một người phụ nữ này đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn, nhưng cô vẫn luôn chịu đựng mà không kể với người khác.
“Chú muốn lấy lại như thế nào?”, Lâm Thanh Tuyết sửng sốt: “Người trong công ty cô ấy không dễ đối phó, người có thể khống chế được Nhan Khinh Nguyên thì chắc chắn không hề đơn giản trên thương trường”.
“Trực tiếp cướp về thôi”, thần thái trên người Lâm Trạch chợt thay đổi, để lộ ra sự sắc bén!
Mọi âm mưu thủ đoạn chẳng qua chỉ là một con hổ giấy trước sức mạnh mà thôi.
“Làm sao chú có thể cướp được?”, Lâm Thanh Tuyết dở khóc dở cười, cô đang cố gắng thuyết phục Lâm Trạch, nhưng không sao thốt ra được.
Cô đột nhiên nhớ ra Lâm Trạch cũng đã từng đi đến nhà họ Nhan để đưa Nhan Khinh Nguyên trở về.
Lâm Thanh Tuyết chợt thay đổi thái độ: "Cẩn thận một chút, chị sẽ ngăn Khinh Nguyên lại cho”.
Nếu như để Nhan Khinh Nguyên biết chuyện thì cô ấy nhất định sẽ không để cho Lâm Trạch đi, chuyện này thật sự quá nguy hiểm.
Ngay cả Lâm Thanh Tuyết cũng không biết tại sao, nhưng cô có một cảm giác tin tưởng không thể giải thích được đối với Lâm Trạch, như thể trên đời này không có chuyện gì mà anh không giải quyết được.
Tập đoàn y dược Nhan Trạch có thể được coi là một tập đoàn lớn có tiếng ở thành phố Hoa Hải, rất nhiều người đã phải làm việc chăm chỉ để được vào tập đoàn này.
Lâm Trạch đến trước cổng công ty, sau đó đi tới quầy lễ tân.
“Xin chào”, Lâm Trạch nhìn sang quầy lễ tân, chỉ có một người phụ nữ ở đó, cô ta vẫn còn đang sơn móng tay.
Người phụ nữ nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cả người đều mặc đồ vỉa hè, đúng là một tên rẻ rách, có khi là một tên ranh mới tốt nghiệp đến tìm việc cũng nên.
“Ở đây chúng tôi không tuyển người”, người phụ nữ lạnh lùng xua tay.