Nụ cười này không hề giống nụ cười giả vờ ngoan ngoãn lúc trước, bây giờ cô bé mới thực sự vui vẻ.
"Một cái", Nhan Khinh Nguyên mỉm cười dịu dàng, giơ ngón tay ngọc ngà cạnh ngón tay của Lâm Tiểu Nguyệt.
"Bố!", Lâm Tiểu Nguyệt quay đầu nhào vào lòng Lâm Trạch, ngọt ngào gọi.
"Con bé này", Lâm Trạch dở khóc dở cười.
Chẳng trách người ta bảo con gái là người tình nhỏ của bố, đáng yêu thế này, ai mà chịu được!
Buổi tối, Lâm Trạch ôm Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Khinh Nguyên vào giấc, tối nay là buổi tối hạnh phúc nhất cả cuộc đời Lâm Trạch.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Trạch cảm thấy mặt mình hơi ngứa, vừa mở mắt liền nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt đang ngồi trên người anh, hai bàn tay trắng nõn bé nhỏ véo mặt anh.
"Bố ơi, dậy đi thôi”, Lâm Tiểu Nguyệt mỉm cười trông rất đáng yêu: "Hôm nay bố đẹp trai ghê".
"Miệng ngọt như mía lùi, ăn mấy cây kẹo rồi hả?", Lâm Trạch búng trán cô bé.
"Đâu có", Lâm Tiểu Nguyệt phồng má.
Anh ôm Lâm Tiểu Nguyệt vào phòng khách, Lâm Trạch nhìn thấy Nhan Khinh Nguyên đang bận rộn trong bếp, trên bàn toàn là đồ ăn sáng.
"Tỉnh rồi à? Anh ăn sáng đi, sau đó đưa Tiểu Nguyệt đến nhà trẻ", Nhan Khinh Nguyên đi qua, dịu dàng nói.
Mắt Lâm Trạch lóe lên, anh chú ý thấy vệt nước trên khóe mắt Nhan Khinh Nguyên, cô ấy vừa mới khóc?
"Tiểu Nguyệt ăn trước đi, bố qua giúp mẹ", Lâm Trạch xoa đầu cô bé sau đó đi vào phòng bếp.
"Khinh Nguyên, em có chuyện gì sao?"
"Em có thể có chuyện gì chứ?"
Nhan Khinh Nguyên hoảng loạn tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Trạch.
Con ngươi Lâm Trạch đảo một vòng, vừa nói vừa đi ra ngoài: "Em không nói... em không nói anh sẽ hỏi Tiểu Nguyệt, mẹ khóc rồi làm sao đây..."
Nhan Khinh Nguyên lập tức hoảng hốt, vội vàng kéo anh lại, tức đến mức bĩu môi: "Em đang nghĩ về công ty của mình".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!