Triệu Toàn trợn tròn mắt, vội vàng phản ứng lại.
Tên khốn này chơi anh ta sao!
Nhìn thấy sắc mặt như ăn phải phân của Triệu Toàn, Lâm Thanh Tuyết cố tình trêu: “Triệu thần y, anh còn muốn thanh toán nữa không?”
“Mọi người...”, Triệu Toàn cay đắng nhìn sang mấy phó tổng bên cạnh.
“Khụ khụ, tôi vừa nhớ ra ở nhà còn có việc”.
“Tôi cũng đang hầm canh ở nhà”.
“Thật xin lỗi Triệu thần y, tôi đau bụng quá, đi nhà vệ sinh một chút”.
Mấy người vừa rồi còn tâng bốc Triệu Toàn, bây giờ ai nấy đều tìm cách để chuồn hết cả.
Đây là mấy trăm nghìn đó, dù cho bọn họ có tiền đi chăng nữa thì cũng không nỡ ném tiền cho Triệu Toàn được!
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Triệu Toàn.
Sắc mặt Triệu Toàn đen kịt lại, đúng là một đám bạn chó chết, căn bản không thể tin cậy được!
“Vậy anh có thanh toán nữa không?”, Lâm Trạch nửa cười nửa không.
“Cậu đắc ý cái gì! Cậu có tiền trả sao!”
Triệu Toàn quát lớn, mặt đỏ bừng: “Tôi trả không nổi thì cậu lại càng không!”
Đây là mấy trăm nghìn, một bác sĩ nổi tiếng như anh ta còn chưa có nhiều tiền như vậy, làm sao mà một tên rẻ rách như Lâm Trạch có thể có được chứ?
“Chưa chắc”.
Ngay lúc này, có một giọng nói già cỗi vang lên.
Có một ông lão bước vào phòng riêng, đằng sau ông là một cụ bà.
Bà cụ đó chính là người mà Lâm Trạch cứu lúc nãy!
“Thần y, cảm ơn cậu đã cứu bạn tôi!”, ông lão bước vào, sau đó cúi đầu với Lâm Trạch.
“Bà là...?”
“Chủ tịch!?”
Nhân viên phục vụ kêu lên, lúc này Triệu Toàn mới trợn tròn mắt, chủ tịch sao??
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!