CHƯƠNG 94: GIẾT NGƯỜI!
Ân đoạn nghĩa tuyệt!
Lời nói của Tất Thắng tuyệt tình và lạnh lùng, như mũi dao đâm vào tim Tần Dương.
Không đợi Tần Dương lên tiếng, Tất Thắng đã cúp điện thoại.
Ông ta gọi lại, bị chặn rồi.
Tình huống này giống hệt với Chung Pháp.
“Mẹ kiếp, Tất Thắng, ông hiếp người quá đáng!”
Tần Dương tức đến nỗi mặt mày tái xanh, đập bàn đứng lên, giận dữ gào thét.
Cảm giác tuyệt vọng, bất lực, thất bại thế này khiến ông ta như sắp phát điên.
Những đầu não cốt cán của nhà họ Tần chưa bị bắt đi thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều bày ra bộ dạng mặt ủ mày chau, tóc như bạc trắng đến nơi.
Tình cảnh bi thảm.
Bầu không khí tuyệt vọng bao trùm.
Ai cũng biết nhà họ Tần đắc tội với người rất đáng gờm, cũng biết rất có thể Tề Thiên Cơ thật sự có bản lĩnh.
Nếu bọn họ còn không cúi đầu, rất có khả năng sẽ nối gót theo những người kia, bị bắt vào tù.
Lúc này, một người nhà họ Tần lấy hết can đảm, nhìn Tần Dương, giận dữ nói: “Gia chủ, không thể kéo dài nữa! Người đó nói, trong vòng một tháng chúng ta phải tìm Dương Mộc Thanh xin lỗi!”
“Giờ nhà họ Tần chúng ta đã rơi vào cảnh tuyệt vọng, không cần đến một tháng, nhà họ Tần chúng ta sắp tiêu rồi.”
“Gia chủ, chúng ta đi quỳ gối xin lỗi đi, có lẽ vẫn có một con đường sống, đây thật sự là cách cứu vãn cuối cùng rồi.”
Vừa dứt lời, mặt Tần Dương lập tức toát lên vẻ giận dữ điên cuồng.
Ông ta chợt quay đầu, nhìn chằm chằm người đó, hai mắt đỏ ngầu nhưng thú dữ đang chọn người để ăn thịt: “Ông vừa nói gì, nói lại lần nữa?”
“Tôi nhớ tôi từng nói, ai nhắc đến hai chữ quỳ gối thì tôi giết người đó!”
“Ông thế này là hoàn toàn không xem lời tôi nói ra gì?”
Ông ta cười điên cuồng, nụ cười dữ tợn, đằng đằng sát khí, chậm rãi đi từng bước về phía người đó, nhìn chòng chọc người đó.
“Gia… gia chủ! Tôi… tôi không có ý đó! Tôi cũng nghĩ cho nhà họ Tần thôi!”
Người đó biến sắc, sợ Tần Dương đến nỗi mặt mày trắng bệch.
Thấy Tần Dương đi tới, ánh mắt ông ta hoảng sợ, run rẩy lùi lại từng bước, cuối cùng lùi đến góc tường, không còn lùi được nữa.
“Hừ, ông đã nghĩ cho nhà họ Tần như vậy? Tôi nhường vị trí gia chủ cho ông làm được không?” Tần Dương cười u ám, nụ cười đáng sợ, mang theo sát khí khiến người ta khiếp đảm.
“Gia chủ, tôi…” Người đó run rẩy nói.
“Bụp!”
Tần Dương dồn người đó vào góc tường, ông ta bỗng giơ tay lên, đánh mạnh lên đỉnh đầu người đó.
“Rắc.”
Tiếng xương gãy vang lên.
Người đó ngã phịch xuống đất, chết tươi.
Trong mắt người đó vẫn còn sót lại vẻ kinh hoàng, khó mà tin được.
Cho đến chết người đó cũng không dám tin, Tần Dương thật sự sẽ giết chết mình!
Những người khác của nhà họ Tần thấy thế, ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, khó mà tin được, tất cả đơ ra.
Tần Dương dám giết người?
Tần Phi Vũ đứng lên, tức giận nói: “Tần Dương, ông điên rồi sao?”
“Sao, mấy người cũng có ý kiến?”
Tần Dương quay đầu, toàn thân đầy sát khí, quét ánh mắt lạnh tanh nhìn quanh.