CHƯƠNG 81: GIÁ TRỊ HƠN TRĂM TỶ!
Hà Mã lật mặt sau của bánh trà lên nói: “Mọi người nhìn xem, mặt sau của gói bánh này là nhãn hiệu Ức Triệu Phong Hào, chính là một nhãn hiệu lâu đời từ hai trăm năm trước. Tôi cũng từng nhìn thấy ở một chỗ độc quyền, chắc chắn là thật.”
“Bánh trà Mạn Tùng, năm càng lâu, hương vị càng nồng đậm.”
“Tôi vừa nhai thử lá trà, hương vị bánh trà thuần hậu, ngọt không gì sánh được, khẳng định là trà Mạn Tùng chính thống.”
“Chất lượng của trà ở ngay trước mặt, không người nào có thể làm giả, tôi có thể chứng minh túi bánh trà này là thật!”
Cô cả thông hiểu chút ít về trà đạo càng nghe lại càng liên tiếp gật đầu, hoàn toàn tán thành.
Thấy Hà Mã nói có lý có căn cứ, chắc chắn như đinh đóng cột, lần thứ hai người nhà họ Chu cảm thấy khiếp sợ.
Hà Mã nhìn bánh trà đã vỡ nát, tiếc nuối không ngớt: “Đáng tiếc thật, đã bị vỡ rồi, không còn giá trị sưu tầm nữa.”
Bà cụ hỏi: “Ngài Hà, không phải ngài là người chuyên về đồ cổ sao? Sao còn hiểu trà như thế? Trà này cũng có thể sưu tầm sao?”
Hà Mã cười: “Bà có chỗ không biết, đồ cổ không chỉ đơn giản là đồ cổ được làm bằng ngọc. Bánh trà này, nhất là bánh trà lâu năm cũng thuộc nhóm đồ cổ, hơn nữa giá trị còn rất cao!”
Bà cụ nghe vậy, hai tay khẽ run rẩy: “Vậy bánh trà này có giá trị bao nhiêu tiền?”
Hà Mã thở dài nói: “Nếu như là bánh trà hoàn chỉnh, không bị tổn hại gì, vỏ bọc hoàn hảo, giá trị ít nhất cũng phải hơn trăm tỷ!”
“Đáng tiếc thật, đã bị vỡ nát rồi, không còn giá trị sưu tầm gì nữa, dù lá trà ngon mấy cũng không đáng giá nữa…”
Hít…
Lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời vang lên một âm thanh hút khí mãnh liệt!
Không khí tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều bị chấn kinh đến mức trợn mắt há mồm.
Giá trị hơn cả trăm tỷ!
Mất bao lâu mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Cho dù cộng lại tất cả tài sản của người nhà họ Chu bọn họ cũng không nhiều đến thế.
Sau khi khiếp sợ là cảm giác vô cùng hối hận!
Thân thể Trần Nhu mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa đã trực tiếp té xỉu.
Người bên cạnh thấy thế liền vội vàng đỡ lấy bà ta, mở miệng khuyên giải an ủi.
“Tôi, tôi vừa ném cái gì?” Trần Nhu nhìn hai tay của mình.
Lúc này, trong lòng bà ta hối hận đến cực điểm, vừa rồi rốt cuộc là bà ta phát điên cái gì ?
Thoáng cái đã vứt bỏ cả trăm tỷ?
Giờ khắc này, bà ta có một loại xúc động muốn chặt đứt hai bàn tay của chính mình.
Bởi vì lời nói của Hà Mã mà mỗi một người trong nhà họ Chu đều chấn động không thôi.
“Ông Hà, cái, cái này thực sự đáng giá như thế sao?”
Nhìn hai nửa bánh trà trong tay Hà Mã, bà cụ cuống quít giơ tay nhận lấy.
“Thực sự là không còn giá trị sưu tầm nữa, nhưng có thể uống trà do hoàng đế đích thân hái cũng coi như một vinh quang. Bà phải quý trọng đấy, thứ này uống một chút lại ít đi một chút.” Hà Mã nói.
“Được được được.” Cả người bà cụ run run, cẩn thận đem cất lá trà.
Đây chính là trà do hoàng đế đích thân hái, nói ra cũng có thể có cảm giác vinh quang.
Bà cụ cẩn thận từng li từng tí đem cất lá trà, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời.
Bà ta đã nghĩ thông suốt tất cả, Chu Tuệ có thể tiện tay tặng lễ vật này, vậy thì đám người Tề Thiên Cơ có xuất thân khủng đến cỡ nào?
“Chu Oánh!”
Bà cụ gõ cây quải trượng, lập tức giận dữ quát mắng cả nhà bác hai và Chu Oánh: “Người là do chúng mày đánh đuổi, tao cảnh cáo mày, lập tức mời cả nhà Chu Tuệ về đây cho tao!”