CHƯƠNG 60: MÃ TỔNG, ANH ĐỪNG CHO ANH TA MƯỢN TIỀN
Lời này vừa nói ra, Phùng Hâm lại càng hoảng sợ, biểu cảm cực kỳ khó coi.
Tề Thiên Cơ nhắc lại chuyện vừa rồi, rõ ràng chính là muốn vả mặt anh ta!
Thế nhưng hết lần này đến lần khác anh ta đều không dám phản kháng, vội vàng gật đầu nói: “Anh Tề, xin lỗi anh. Vừa nãy đều là tôi có mắt mà như mù, không biết tấm thẻ kia, xin anh đại nhân đại lượng không tính toán với tôi.”
“Ha ha, không biết? Vừa nãy anh còn nói tôi ăn trộm, anh nói tôi nghe một chút xem, tôi có phải là ăn trộm không?” Tề Thiên Cơ cười nhạt.
“Không, không phải.” Phùng Hâm hoảng hốt nói.
Hai mắt Tề Thiên Cơ lấp lánh nhìn chằm chằm vào Phùng Hâm: “Vậy anh lớn tiếng nói cho mẹ vợ của tôi, tôi có phải là ăn trộm hay không!”
Lúc nào Chu Tuệ cũng nhìn anh không thuận mắt, còn quát mắng anh ngay trước mặt Đồng Đồng khiến anh rất khó chịu.
Hôm nay tìm được cơ hội, anh muốn chứng minh bản thân một chút.
Sắc mặt Phùng Hâm tái nhợt, chỉ có thể dựa vào sự phân phó, lớn tiếng nói Tề Thiên Cơ không phải là ăn trộm.
Ánh mắt Chu Tuệ lạnh lẽo: “Hét cái gì mà hét? Lỗ tai của tôi vẫn chưa có điếc, không cần cậu phải nói.”
Nghe được câu Tề Thiên Cơ không phải là ăn trộm, tấm thẻ kia là thật, hiển nhiên Phùng Hâm vô cùng khó chịu.
Từ sau khi anh ta trở thành quản lý của trung tâm thương mại, đã bao giờ anh ta hứng chịu cơn tức này?
Hôm nay đối mặt với Tề Thiên Cơ và Chu Tuệ, ngay cả lời oán giận anh ta cũng không dám nói.
Nghe Phùng Hâm trả lời, lúc này Dương Tây, Dương Mộc Thanh và Đồng Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần thẻ của Tề Thiên Cơ không phải là đồ ăn trộm thì bọn họ yên tâm rồi.
“Ngài Mã, xin hãy để tôi nói một câu.”
Vẻ mặt Dương Mộc Thanh ưu sầu, mày liễu nhíu lại, kéo Mã Đằng qua một bên nhỏ giọng nói: “ngài Mã, tôi có một yêu cầu quá đáng, ngài có thể đừng cho Tề Thiên Cơ vay tiền nữa không?”
“Chồng tôi cái gì cũng tốt, chỉ là thích phô trương, sĩ diện. Ngài cho anh ấy vay tiền, không tới ba ngày anh ấy đã tiêu xài hết sạch.”
“Hiện tại nhà họ Dương chúng tôi rất nghèo, thực sự không có tiền trả lại cho ngài đâu!”
Phụt.
Điện chủ không có tiền.
Nét mặt Mã Đằng không biểu lộ cái gì, nhưng trong bụng đã cười như điên rồi.
Trên thế giới này còn có người nào có tiền hơn Tề Thiên Cơ sao?
Ngay cả tôi đây cũng phải làm công cho chồng cô đó, thưa chủ mẫu đại nhân!
Để bảo vệ người một nhà chủ mẫu mà phải dấu giếm thân phận.
Chuyện này chắc cũng chỉ có điện chủ sớm đã không màng danh lợi mới làm được nhỉ?
Thiếu chút nữa Mã Đằng đã bật cười, mặt ngoài lại cung kính gật đầu nói: “Cô Dương, tôi hiểu rồi. Nhưng mà anh ấy có tấm thẻ kia, cho dù tôi không cho anh ấy mượn tiền thì anh ấy cũng có thể tiêu tiền.”
“Mã Tổng, ngài đừng nói giỡn. Tấm thẻ kia ngoại trừ ngài cho anh ấy mượn thì còn có thể là ai? Làm phiền giúp tôi thu hồi tấm thẻ đó lại đi, tôi, chúng tôi thực sự không thể mượn tiền ngài nhiều như vậy.”
Dương Mộc Thanh nói.
Thẻ đó là thẻ gì? Mà có thể quẹt hơn chín tỷ đồng, hiển nhiên là hạn ngạch không thấp.
Trong số những người mà Tề Thiên Cơ quen biết, cũng chỉ có Mã Đằng là có thể lấy ra tấm thẻ như vậy.
Trong mắt cô, với năng lực của Tề Thiên Cơ, anh vốn không thể kiếm được nhiều tiền như thế.