CHƯƠNG 56: GIAM LẠI
“Ha hả, các người như vậy là đang chơi trò lừa gạt tôi sao?” Phùng Hâm cười nhạt, ánh mắt khinh bỉ.
Tề Thiên Cơ đặt thẻ ở trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn cho rõ xem đây là cái gì?”
Phùng Hầm nhìn thấy thẻ hắc long chí tôn, ngay sau đó sắc mặt biến đổi kịch liệt, con ngươi co rút lại, ánh mắt khiếp đảm.
Thẻ hắc long chí tôn!
Hạn mức mấy chục ngàn tỷ!
Toàn bộ Đại Việt chỉ có hai người nắm giữ, tượng trưng cho thân phận chí cao vô thượng!
“Tấm thẻ này, làm sao anh có được?” Sắc mặt Phùng Hâm thay đổi, giọng nói run rẩy.
“Đương nhiên đây là thẻ của tôi, thẻ của chính mình mà tôi còn phải đi trộm sao?” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
“Những hàng hoá này là do chúng tôi dùng tiền mua, cậu nhất định phải xin lỗi chúng tôi!” Chu Tuệ lạnh lùng nói.
“Không sai, phải xin lỗi!” Dương Mộc Thanh cũng cắn răng nói.
Đời này, đây là lần đầu tiên cô bị người khác vu oan là kẻ trộm, trong lòng đặc biệt khó chịu.
“Ha ha ha ha…” Phùng Hâm đột nhiên cười rộ lên, thái độ kiêu ngạo đến cực điểm.
Anh ta nhíu mày một cái, bộ dạng mỉa mai: “Đã sớm nghe nói Dương Mộc Thanh gả cho một tên vô dụng thích diễn kịch, không ngờ đây lại là sự thật.”
“Thẻ này toàn quốc chỉ có hai cái, làm sao lại có thể là thẻ của anh? Có phải là đồ ăn trộm không?”
“Chỉ bằng thân phận của anh vốn chẳng xứng với loại thẻ này!”
“Tề Thiên Cơ, thật sự tưởng rằng đưa ra một cái thẻ không rõ lai lịch là có thể khiến tôi sợ sao?”
“Bảo vệ đâu, mau tới đây, nơi này có một tên trộm, mau bắt anh ta đưa đến phòng bảo vệ.”
“Giam lại rồi thẩm vấn cho kỹ, hỏi anh ta xem rốt cuộc thẻ này ở đâu ra!”
Mấy người bảo vệ nghe tin thì hô hào chạy tới.
Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ sợ đến mức mặt mày chợt biến, sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt của Tề Thiên Cơ còn lạnh hơn, anh bảo vệ Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Đồng Đồng đang sợ hãi.
Đôi mắt sắc như đao phong của anh nhìn chằm chằm vào Phùng Hâm, sát khí nổi lên bốn phía: “Phùng Hâm đúng không? Tôi bảo đảm, rất nhanh anh sẽ hối hận.”
Phùng Hâm cười ha hả, phảng phất như nghe được chuyện gì đó buồn cười nhất thế giới vậy: “Chỉ bằng anh mà cũng muốn khiến tôi hối hận sao? Tôi nhổ vào, tiết kiệm sức lực để tới ngục giam rồi nói đi. Anh trộm cái thẻ này, còn tiêu xài hơn chín tỷ đồng.”
“Nhiêu đó tiền cũng đủ để anh ở tù chung thân rồi đó. Dẫn đi, giam lại rồi chờ cảnh sát tới xử lý.
Mấy bảo vệ kia lập tức tiến lại, bắt nhóm người Tề Thiên Cơ lại.
“Đừng động thủ, tôi sẽ đi với các người.” Tề Thiên Cơ nhìn chằm chằm qua đó.
Mấy bảo vệ kia bị anh nhìn thì lập tức sợ hãi trong lòng, cuối cùng cũng không động thủ mà là để người một nhà Tề Thiên Cơ đi theo bọn họ.
Trong phòng bảo vệ.
Nhóm người Tề Thiên Cơ bị giam trong một căn phòng nhỏ.
“Tề Thiên Cơ, Dương Mộc Thanh, anh chịu chết đi, rất nhanh anh sẽ đi tù.” Phùng Hâm lạnh lùng nói.
Nhìn thấy biểu tượng của tập đoàn Mã thị ở trong phòng, Tề Thiên Cơ nở nụ cười.
Xí nghiệp của Mã Đằng chẳng phải là sản nghiệp dưới cờ của anh sao?
Anh gọi một cú điện thoại, trầm giọng nói rằng: “Mã Đằng, ở trong trung tâm thương mại của ông, một thuộc hạ của ông có tên là Phùng Hâm đã bắt tôi giam vào phòng bảo vệ, tới xử lý một chút.”
Mã Đằng nghe vậy thì lập tức giận tím mặt, vỗ bàn một cái: “Một bầy chó có mắt mà cũng như không, tôi lập tức đích thân qua đó xử lý!”
Tề Thiên Cơ hài lòng gật đầu, sau đó cúp điện thoại.