CHƯƠNG 44: TRONG DIỄN KỊCH, CÁC NGƯỜI HẲN NÊN LẤY ĐƯỢC ẢNH ĐẾ!
Tần Tranh nổi trận lôi đình, hận không thể chém Tất Thắng thành muôn mảnh.
Tất Thắng âm lãnh: “Tần Tranh, trợn to con mắt của cậu nhìn cho rõ xem rốt cuộc tôi là ai!’’ Tần Tranh cười lạnh: ‘‘Ông cũng chỉ là tên diễn viên, thật sự coi chính mình là Tất Tướng quân sao? Chờ Tất Tướng quân chân chính đến, ông chết chắc!’’ ‘‘Bây giờ tốt nhất là cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không, tôi cam đoan cậu chết không có chỗ chôn.’’ Đối mặt với Tần Tranh đang kêu gào, Tất Thắng mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: ‘‘Nhà họ Tần, quả nhiên uy phong thật lớn, ngay cả tôi cũng không để vào mắt, rất tốt.’’ “Đã như vậy, vậy thì mấy người đừng nghĩ tốt, người tới, bắt lại!’’ Rất nhanh, đám người kia như sói như hổ đứng lên, đi đến chỗ Tần Tranh cùng người nhà họ Tần.
“Các người dám? Tôi nói cho mấy người biết, đứng sau lưng nhà họ Tần chúng tôi chính là Tất Tướng quân chân chính!’’ Tần Tranh tức giận đến trợn mắt.
Anh ta còn chưa nói hết, đã có hai chiến sĩ thiết huyết tiến lên, bắt lấy anh ta đè xuống đất.
Những kẻ khác nhà họ Tần cũng bị tóm lấy, nối theo gót nhà họ Dương.
Tần Tranh gầm thét lên: “Thả tôi ra, dám đắc tội với người nhà họ Tần chúng tôi, còn giả làm Tất Tướng quân, để tôi nói cho biết, các anh xong đời rồi!’’ “Mấy người chờ đấy, tôi gọi điện thoại cho gia chủ, để Tất Tướng quân thật chạy đến thu thập các người!’’ Anh ta giãy dụa lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Tần Dương.
Tất Thắng sợ người khác lại làm phiền, không kiên nhẫn phất phất tay về phía sau lưng.
Một chiến sĩ tiến lên, một tay chặt cổ khiến cho Tần Tranh kêu gào choáng váng, còn thuận thế bóp nát chiếc điện thoại của Tần Tranh.
Không còn con ruồi ồn ào đáng ghét, Tất Thắng cảm thấy bên tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Tất Thắng hít sâu một hơi, nhìn chăm chú Tề Thiên Cơ đang đứng bên cửa sổ, lại quỳ xuống đất một lần nữa hô to: ‘‘Mời chiến thần vô song rời núi!’’ Thuộc hạ trong bộ đội cũng đi theo như núi kêu biển gầm: ‘‘Mời chiến thần vô song rời núi!’’ Âm thanh giống như hổ gầm, vô cùng to lớn, cảnh tượng cực kì vang dội.
Bên trong căn hộ, Chu Tuệ phiền chán, trừng mắt nhìn Tề Thiên Cơ nói: ‘‘ Tề Thiên Cơ, phế vật có thôi đi không?’’ ‘‘Tướng quân Tất Thắng chính là nhân vật lớn đầu đội trời, vậy mà cậu còn dám tìm người giả trang Tất Tướng quân, quả thực không biết sống chết!’’ ‘‘Nếu như cậu muốn chết thì từ nơi này nhảy xuống, đừng làm liên lụy đến người nhà họ Dương chúng tôi!’’ Dương Mộc Thanh ôm Đồng Đồng, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Tìm người diễn kịch, trêu chọc nhà họ Dương, nhà họ Tần đúng là rất đẹp.
Thế nhưng mà, giả trang Tất Thắng lại là một việc lớn, Tề Thiên Cơ càng phong quang bao nhiêu, một khi Tất Thắng thật truy cứu, thì Tề Thiên Cơ trên đỉnh núi càng thảm hại bấy nhiêu.
Dương Mộc Thanh đã bắt đầu suy nghĩ xem có thể nhờ ai cứu mạng Tề Thiên Cơ.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy buồn rầu, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Cô lau nước mắt, tâm trạng bi thương.
Tại sao chồng cô sau khi trở về vẫn không lo làm việc đàng hoàng, cứ phải để cô lo lắng như vậy?
Tại sao mệnh của cô lại khổ như vậy?
Tề Thiên Cơ nhíu mày.
Tất Thắng đến đây, thật sự là ngoài dự liệu của anh.
Nhưng mà, Tất Thắng sớm đã không phải là người của điện Vô Song, anh cũng không muốn có liên quan gì đến Tất Thắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!