CHƯƠNG 41: BA LÀ ANH HÙNG
Ánh mắt của Tất Thắng lạnh lùng: “Các người nói rõ ràng đầu đuôi sự tình đi.”
Biểu cảm của bọn người Dương Minh vô cùng vui mừng.
Nhìn dáng vẻ này của Tất Thắng này, chính là muốn tìm Tề Thiên Cơ để tính sổ.
Bao gồm cả Dương Minh, tất cả mọi người nhà họ Dương bắt đầu thêm mắm thêm muối, nói ra đủ loại sai lầm của Tề Thiên Cơ.
Tất Thắng nghe xong, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
…….
Trên lầu, thông qua cánh cửa bị đập nát, thấy cảnh này, Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ cùng Dương Tây cùng nhau biến sắc.
“Xong rồi, lần này người tới lại là Tất Thắng!”
Dương Mộc Thanh nhìn quân đội đen nghịt ở dưới lầu, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, run lẩy bẩy.
Cô vội vàng lôi kéo tay của Tề Thiên Cơ, hoảng hốt vội nói: “Cơ, là Tất Tướng quân- Tất Thắng tới, anh nhanh tìm một chỗ trốn đi!”
Lần trước Tề Thiên Cơ tìm người giả trang thành Tất Thắng, huyên náo đến mức toàn bộ thành phố đều biết.
Bây giờ Tất Thắng đến, lần này người ta tới cửa tìm phiền toái!
Nhìn Tất Thắng có khí thế khí thế hùng hổ, ánh mắt sắc bén như chim ưng, Chu Tuệ đã bị dọa đến mức sắc mặt như màu đất, thân thể run rẩy.
Bà ta đỏ mặt lên, phẫn hận nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ, tức giận nói: “Anh đã đắc tội nhà họ Tần, nhà họ Nhạc thì thôi, còn giả trang thành Tất Tướng quân? Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, không biết sống chết!”
“Bây giờ người ta tìm tới cửa, chúng ta đều gặp họa theo anh!”
Dương Tây cũng rất ưu sầu, thở dài, sầu đến tóc bạc: “Cơ, về sau muốn diễn kịch, thì đừng diễn nhân vật lớn này! Người ta trách tội xuống, chúng ta không chịu trách nhiệm được, bây giờ Tất Thắng tới rồi, phải làm sao mới ổn đây!”
Ông ta ôm đầu, đau khổ mà tuyệt vọng.
Tề Thiên Cơ thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Không sao, mọi người chờ một lát, gặp mặt sẽ hiểu!”
Coi như cho Tất Thắng một trăm lá gan, Tất Thắng cũng không dám ra tay với người một nhà bọn họ.
Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ, Dương Tây thấy thế hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều xẹt qua sự thất vọng.
Đã đến lúc này rồi, còn không quên giả ngầu… Cảnh giới giả ngầu của Tề Thiên Cơ, không ai có thể địch nổi!
Dương Mộc Thanh kéo Đồng Đồng vào trong ngực, ôm chặt lấy.
Hốc mắt của cô đỏ lên, rơi lệ lã chã.
Vốn cho rằng Tề Thiên Cơ trở về, sinh hoạt sẽ có sự thay đổi, tốt hơn từng ngày.
Nhưng, Tề Thiên Cơ lại liên tiếp đắc tội các loại nhân vật lớn, bây giờ sẽ bị Tất Thắng đánh vào trong tù, mà người chồng này của mình, mỗi giờ mỗi khắc đều đang nghĩ xem diễn kịch giả ngầu như thế nào.
Dương Mộc Thanh lệ rơi đầy mặt, cảm thấy mình thật sự là quá khổ, khóc không thành tiếng: “Đồng Đồng, đứa trẻ đáng thương của mẹ….”
Cô chịu khổ một chút không quan trọng, nhưng người càng khổ hơn vẫn là Đồng Đồng.
Nếu như Tề Thiên Cơ cùng cô đều bị bắt đi, ai tới chăm sóc đứa trẻ đáng thương này đây!
Nghĩ như vậy, nước mắt của cô trong nháy mắt lăn xuống từng giọt lớn.
“Mẹ đừng khóc, chắc chắn ba sẽ đánh người xấu!”
Đồng Đồng nhu thuận giúp mẹ lau nước mắt, nói: “Lần trước ba đã cứu con, con tin tưởng ba, chắc chắn ba là đại anh hùng không gì làm không được.”
Dương Mộc Thanh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đau buồn và lo lắng hơn.
Đứa trẻ hiểu chuyện biết bao nhiêu, đáng tiếc, có một người cha vô năng.
Nghĩ tới đây, tim của cô như bị đao cắt, khóc càng thêm thương tâm.
“Vợ, em đừng khóc, yên tâm đi, hết thảy đều sẽ sẽ khá hơn.” Tề Thiên Cơ nghiêm mặt nói.
Dưới lầu.
Người nhà họ Dương vây quanh Tất Thắng, anh một câu tôi một câu, vô cùng khúm núm, nịnh nọt.
Sau khi Tất Thắng biết chân tướng, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Người nhà họ Dương lại tới cửa để bức ép chủ mẫu, tái giá Tần Đông Quang.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!