CHƯƠNG 114: BỊ ÁM SÁT
Đinh Dũng che mặt, ánh mắt kinh ngạc: “Anh Cẩu, anh, sao anh lại đánh tôi?”
Ánh mắt Tang Cẩu lạnh như băng, tức giận nói: “Mày chán sống rồi hả, không biết Tề đại ca là ai sao?”
Muốn chết cũng đừng kéo tao chết theo!”
“Tiền ông đây sẽ trả lại cho mày, sau này ông còn nhận thêm đơn hàng nào của mày thì tên của tao sẽ viết ngược.”
Anh ta tức giận không kiềm chế được, nói xong liền tát cho Đinh Dũng một cái, cảnh tượng chẳng khác gì lúc Tề Thiên Cơ tát Đinh Dũng cách đây không lâu.
Đinh Dũng khóc không ra nước mắt!
Con mẹ nó, anh ta tìm Tang Cẩu là để giúp mình rửa hận, thế mà Tang Cẩu lại đi giúp Tề Thiên Cơ.
Đây đúng là câm mà lại ăn hoàng liên, khổ mà không nói ra được.
Mặt Tề Thiên Cơ không chút biến sắc, anh lạnh lùng quét mắt nhìn sang.
Tang Cẩu túm lấy cổ áo Đinh Dũng rồi nói nhỏ bên tai anh ta: “Tề đại ca này là đại ca của vua thế lực ngầm Trần Hữu, nhà họ Tần đã đắc tội với anh ta, suýt chút nữa bị gạch tên khỏi đất Quang Châu!”
“Anh là thuộc hạ của nhà họ Tần, sao còn dám khiêu khích người ta! Lập tức xin lỗi đi, có lẽ vẫn còn con đường sống.”
Đùng!
Âm thanh này giống như tiếng sấm sét, vang dội trong đầu Đinh Dũng, anh ta hoàn toàn kinh hãi!
Trần Hữu, một nhân vật có thể thay đổi càn khôn, so với chủ nhà họ Tần thì mạnh hơn gấp nhiều lần.
Người trước mặt đây lại là đại ca của Trần Hữu?!
Ngay cả chủ nhà họ Tần cũng thiếu chút nữa bị người này tiêu diệt!
Không phải nói quá rồi chứ?
Nghĩ đến việc mình lại cùng nhân vật lớn như vậy nổi lên tranh chấp, còn mắng người ta là “đồ chó chết nghèo hèn”, Đinh Dũng sợ đến mức hồn muốn lìa khỏi xác, mồ hôi lạnh toát ra, run lẩy bẩy, sợ hãi muốn chết.
Anh ta vội vàng chạy lên hai bước, quỳ gối trước mặt Tề Thiên Cơ, sợ hãi nói: “Tề, đại ca Tề, là tôi có mắt không thấy núi thái sơn, tôi đáng chết, là tôi có lỗi! Anh cứ coi tôi như cái rắm đi!”
Đúng lúc này, con trai anh ta Đinh Tiểu Minh cũng tan học đi tới.
Anh ta vội vàng ra hiệu với con trai, ghì con trai mình xuống, bắt nó quỳ gối trước mặt Tề Thiên Cơ, mồ hôi nhễ nhại đầy trán, quát lớn: “Con trai, mau xin lỗi bạn Đồng Đồng đi.”
Đinh Tiểu Minh thấy xung quanh mình là một nhóm người trông vô cùng hung dữ, liền chun mũi lại, bật khóc: “Đồng Đồng, xin lỗi bạn, tôi không nên xé sách giáo khoa của bạn, cũng không nên đẩy bạn.”
Lời này vừa nói ra, mọi việc đã rõ mười mươi.
Quả nhiên là do Đinh Tiểu Minh gây sự trước.
Mặt Tề Thiên Cơ không cảm xúc, anh đưa mắt nhìn hai người trước mắt.
“Tiểu Minh, tôi không giận bạn đâu! Sau này chúng ta vẫn là bạn bè!” Đồng Đồng ngây thơ cười một tiếng.
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Tề Thiên Cơ.
Anh thấy phiền phất tay về phía Tang Cẩu: “Được rồi, không trách các người, mau cút đi!”
Tang Cầu như được đại xá, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức dẫn người đến khom lưng hành lễ với Tề Thiên Cơ, sau đó vội vàng kéo cha con Đinh Dũng lên xe, hoảng hốt tháo lui.
Nhìn thấy cảnh này, Đồng Đồng tò mò chớp đôi mắt to tròn, nhỏ giọng nói: “Ba, hình như bọn họ rất sợ ba?”
Tề Thiên Cơ cười nói: “Có lẽ vì ba trông quá hung dữ chăng?”
Đồng Đồng nghe vậy liền không đồng ý, nói: “Ba không hung dữ tẹo nào, ba rất đẹp trai! Ba là người ba tốt nhất trên đời! Chúng ta có đi công việc giải trí nữa không ạ?”
“Ha ha, đương nhiên là đi rồi, lần này nhất định phải đến nhà ma nhé!”
Ngay sau đó, họ cùng đến công viên giải trí trong nhà dành cho trẻ em.
Trong căn phòng kinh hoàng.
Tề Thiên Cơ đi theo Đồng Đồng, cô bé đang hoạt bát, hiếu động chạy quanh phòng. Trong mắt anh ngập tràn sự cưng chiều, không hề thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn nào cả.
“Ơ, sao cửa phòng lại bị khóa?!”
“Mọi người không cần hoảng sợ, chắc là do nhân viên nhầm lẫn gì đó!”
“Gì vậy, ban ngày khóa cửa làm gì?”
Một nhóm khách có trẻ em phàn nàn không ngớt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!